Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 128: Chuyện Lạ




Chương 128: Chuyện Lạ

Nghĩ tới đây, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến gia tộc họ Hoàng đầu tiên, mà cũng không chỉ có mỗi nhà họ Hoàng, mà các gia tộc khác cũng đều muốn c·ướp đoạt đồ của hắn.

Nhưng có thể chắc chắn rằng là một trong sáu nhà còn lại.

"Giờ nên làm thế nào?"

Trong lúc hắn băn khoăn không biết nên làm thế nào để cho hợp lý thì cửa phòng làm việc của hắn bỗng nhiên được mở ra.

Rầm!

"Ai? Không biết cái gì gọi là phép lịch sự tối thiểu sao? Với lại ai cho các người vào phòng làm việc của tôi." Đang tức tối thì bỗng nhiên có người không biết lễ phép mở cửa vào, Lý Minh la lên.

"Minh a, làm gì mà căng thẳng thế. chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào."

"Hoàng Gia Trí? Ngươi đến đây làm gì?" Người tới là Hoàng Gia Trí, cha của Hoàng Gia Bảo đồng thời là gia chủ của gia tộc họ Hoàng.

"Không có gì, ta đến đây là để chào hỏi thôi." Hoàng Gia Trí di chuyển tới ghế ngồi, tự nhiên như ở nhà mà ngồi xuống, cười nói.

"Chào hỏi?"

"Nghe nói con gái ngươi b·ị b·ắt cóc." Hoàng Gia Trí vẫn như cũ cười nói.

"Hừ, tin tức của ngươi nhanh nhỉ?"

"Đừng quan tâm chuyện đó, thứ người cần quan tâm hiện tại là làm cách nào để cứu nó."

Lời nói của Hoàng Gia Trí khiến Lý Minh phải im lặng một lúc, hắn biết Lý Minh là đang muốn nói gì, có lẽ Hoàng Gia Trí sẽ phái người đi trợ giúp nhưng bù lại thì Lý Minh phải trả giá

"Điều kiện là gì?" Lý Minh nói.

"Thông minh lắm, quả nhiên làm ăn với ngươi thì đơn giản hơn nhiều, ngươi cũng biết là ta cần gì mà." Hoàng Gia Trí không trực tiếp nói ra nhưng cũng đủ để Lý Minh hiểu.

"Ta cần thời gian suy nghĩ." Lý Minh không lập tức đáp ứng mà cần thời gian để trầm tư.

"Được thôi, nhưng mà phải nhanh lên, thời gian là không còn nhiều.”



Một bên khác, cũng tham dự vào việc này Hoàng Gia Bảo và Phan Huy, hai người này hiện tại đang ở một nơi cách đó không xa, đang cố gắng nghe ngóng và quan sát tình hình trong căn phòng của đám người b·ắt c·óc và Lý Thiên Hương.

“Thế nào rồi?” Phan Huy hỏi

“Rồi, đã thông báo cho cha ta, chắc bây giờ đang thương nghị.” Hoàng Gia Bảo trả lời

“Thế thì tốt.”

“Điều này giúp ích được gì?”

“Nếu như ta đoán không nhầm thì lũ này cũng không có ý định là trợ giúp ngươi c·ướp đoạt, bọn hắn đang lợi dụng lấy cơ hội này để c·ướp đoạt từ nhà họ Lý, ta để ngươi thông báo cha ngươi là để ông ấy trở thành người ra điều kiện và nhận lấy cổ phần các thứ trước lũ này, sau khi nhận được thì ta sẽ phái người của mình đến đây trợ giúp đánh bại lũ này và cứu họ Lý kia ra, mặt ngoài chúng ta sẽ trở thành người có ích, giúp đỡ nàng khỏi lũ b·ắt c·óc, và nhận được cổ phần các thứ mà một cách hợp pháp, mặc dù sẽ có người nghi ngờ rằng đây là kế hoạch do họ Hoàng bày ra nhưng do không có chứng cứ xác thực thì đó vẫn chỉ là nghi ngờ.” Phan Huy giải thích.

Nói tóm lại là lợi dụng trong lợi dụng, thay vì thuê lũ b·ắt c·óc rồi để cho bọn hắn thích làm gì thì làm, thì hắn lại muốn thuê sau đó là thật đứng ra tống bọn chúng vào tù.

“Ờ..” Hoàng Gia Bảo cái hiểu cái không gật đầu.

“Chậc! Ngươi không cần hiểu, trước tiên…..” đang nói chuyện nữa chừng thì Phan Huy phải dừng lại do nhận được một tin nhắn đến.

“Có chuyện gì?”

“À không, chỉ là chuyện của gia tộc.”

“Bỏ đi, tiếp tục quan sát tình hình.”

“Được.”

Trở lại với Lý Thiên Hương đã trôi qua 15 phút kể từ khi ghi hình được gửi đi, như vậy đồng nghĩa với thời gian đã trôi đi một nửa.

“Đã 15 phút trôi qua rồi sao? Thật nhanh, chỉ còn lại một nửa thời gian mà thôi, nếu trong 15 phút này mà bọn ta không nhận được tiền thì… thật đáng tiếc.” Ved vừa đi tới chỗ Lý Thiên Hương vừa nói, tay không khỏi kéo lấy má Lý Thiên Hương.

“Hừ.” Lý Thiên Hương hừ nhẹ.

“Còn một nửa thời g·ian l·ận, làm sao ngươi biết là cha ta sẽ vì ta mà chuộc.”



Ved cười lên: “Ha ha, cô nàng ngươi thật sự nghĩ bọn ta sẽ không tìm hiểu gì mà tiến hành ư? Lý Thiên Hương, thiên kim nhà họ Lý, là đứa con duy nhất trong nhà, và là một gia đình tri thức khác xa với những gia tộc khác, vì thế mà họ Lý lại có quan niệm đối với gia tộc là hoàn toàn khác.”

“Như là?”

“Như là gia sản có thể mất nhưng người là không thể, chỉ cần có người thì gia sản lúc nào cũng có thể làm ra được… ta nói đúng chứ?”

“Các người biết chân ngôn nhà tôi?” Lý Thiên Hương bất ngờ, câu nói này là thứ luôn được lưu truyền từ thời tổ tiên của nàng, tổ tiên nàng cũng từ một người bỏ nhà không có gì và đã xây dựng nên được một gia tộc như hiện tại.

“Không khó để hình dung mà.”

“Giờ thì….”

Rầm!!!!!

“Ai?”

—————————

Một bên khác, Lương Tín Nhân đang trong nổ lực tìm kiếm Lý Thiên Hương, vì các địa đạo được nối liền với nhau và có tổng diện tích là 120km và tránh để người phát hiện nên để có thể chắc chắn tìm được nàng thì cần phải mất một khoảng thời gian.

“Rốt cuộc chị ấy đang ở đâu? Hửm? Đây là…. Xe máy?” Lương Tín Nhân trong lúc tìm kiếm thì phát hiện được vết xe máy đáng ngờ.

“Sao lại có xe máy dưới này?” Địa đạo với đường đi nhỏ và thấp việc đi xe máy sẽ dẫn tới uồn tắc và gây ồn bởi âm thanh của nó, vì vậy đối với những nơi du lịch như này việc di chuyển trong địa đạo bằng bằng các loại phương tiện có gây tiếng ồn sẽ bị cấm.

Phát hiện điểm khả nghi, Lương Tín Nhân cũng không có chần chừ mà men theo vết xe máy đuổi theo :”đây chắc có lẽ là manh mối.”

Men theo vết xe máy, Lương Tín Nhân đi qua các căn phòng địa đạo khác nhau, đến khi hắn hoàn toàn mất dấu của vết xe thì ngay bên cạnh đó là một căn phòng, cánh cửa đã bị đá vỡ bởi một lực tác động nào đó và Lương Tín Nhân cảm nhận được bên trong có người, không chỉ một mà có rất nhiều người, và có thêm khí tức quen thuộc của Lý Thiên Hương.

“Chị Hương!!!” Lương Tín Nhân vội vàng lao vào bên trong, lo lắng là sẽ có chuyện gì đó xấu xảy ra nhưng mọi thứ lại hoàn toàn khác.

Khắp các bức tường đều bị lủng lỗ, dưới đất là đều là đạn, và bốn ông kim tiêm, cạnh đó là một đám người b·ị đ·ánh ngất xỉu.

Trong đám người này, có một vài người hắn không thể cảm nhận được khí tức truyền lại, như vậy có thể nói là đã có vài n·gười c·hết ở đây.

“Người c·hết? Đúng rồi, chị Hương!!” Người c·hết hiện tại không phải là vấn đề, vấn đề là Lý Thiên Hương liệu có an toàn.

Lương Tín Nhân một lần nữa đảo mắt nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy Lý Thiên Hương, nàng hiện tại đang ngồi ở ngay một góc tường gần đó tay cầm điện thoại, mắt đỏ hoe, chắc là mới khóc, còn lại trên thân không có bất cứ thứ gì kỳ lạ.



Như vậy Lương Tín Nhân mới nhẹ nhõm thở phào, thầm nghĩ: “Có vẻ như mọi thứ đều ổn” .

Hắn nhẹ nhàng, cẩn thận bước tới gần Lý Thiên Hương, đang chuẩn bị mở miệng nói thì Lý Thiên Hương đã trước tiên nhào tới.

"Tín Nhân, em không sao chứ? Vết thương thế nào rồi?" Lý Thiên Hương với khuôn mặt lo lắng, nói

Lương Tín Nhân có chút bất ngờ nhưng sau đó cũng trả lời: "Em vẫn ổn, với lại v·ết t·hương gì?"

Lý Thiên Hương nghe xong thì không khỏi bất ngờ, cần thận nhìn lại Lương Tín Nhân sau đó mới nói: "Lúc nãy.... em bị dính đạn mà, bộ quần áo khi nãy đâu? Với lại tóc của em thế nào vậy?"

"Hả? Em trước giờ vẫn như này mà, chị có nhầm lẫn gì không? Mà sao mọi thứ lại thành ra thế này?" Lương Tín Nhân hoàn toàn không hiểu Lý Thiên Hương đang nói tới thứ gì, nhưng vẫn có chút tò mò về hiện trường này.

"Em nói gì vậy? không phải em ra tay sao?" Lý Thiên Hương lần này là ánh mắt khó hiểu nhìn Lương Tín Nhân.

"Em?"

"Đúng."

"Chắc chị nhầm lẫn đó chứ em nãy giờ đều đi tìm chị mà."

"Không, chắc chắn là em, em...." Lý Thiên Hương đang muốn nói gì đó nhưng đã bị Lương Tín Nhân ngắt lời.

"Được rồi, không sao, ở đây có n·gười c·hết, chúng ta ra khỏi đây trước." Hắn không muốn nói tới chuyện này nữa, chắc có lẽ vì do vụ việc xảy ra nên tâm lý của Lý Thiên Hương có chút không được ổn định, cần đợi cho nàng bình phục lại rồi hãy nói chuyện.

Lý Thiên Hương thật sự muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Lương Tín Nhân không muốn nhắc tới, nàng cũng không nói gì nữa, chỉ có thể giữ lấy trong lòng.

Ra khỏi căn phòng này, dựa theo trí nhớ, Lương Tín Nhân đi ra con đường chính tuyến của địa đạo, đưa Lý Thiên Hương đến tìm hướng dẫn viên gần đó, và nhờ người này đưa nàng lên phía trên.

"Em không theo cùng à?" Lý Thiên Hương lo lắng hỏi.

"Không, chị cứ lên trước đi, em còn chút việc dưới này chưa làm xong, sau khi xong thì em sẽ lên tìm chị." Lương Tín Nhân cười nói, sau đó là quay người đi luôn

Lý Thiên Hương thì ngay lập tức được người đưa đi lên.

Tiếp tục với Lương Tín Nhân, hắn giờ đây đang cố gắng di chuyển một cách nhanh chóng men theo địa đạo, đến vị trí mà hắn không hề biết.

"Khí dị động càng ngày càng mạnh, cần tìm hiểu xem." Cách đây không lâu, Lương Tín Nhân cảm nhận được trong không khí truyền tới khí dị động mạnh hơn trước mấy lần, điều này nói lên chuẩn bị có thứ gì đó lớn xảy ra, để điều tra thứ này hắn tiếp tục trở lại địa đạo, dựa theo cảm nhận của hắn về khí đi đến nơi được tập trung khí.