Chương 127: Bắt Cóc
"Đây là có chuyện gì? Thứ mùi hương đó không hề đơn giản, liệu có chuyện gì không ổn xảy ra?" Lương Tín Nhân vừa di chuyển tìm kiếm Lý Thiên Hương vừa nhanh chóng suy nghĩ, cảm giác như rằng sắp có chuyện lớn xảy ra, không chỉ về Lý Thiên Hương mà việc khí lưu động như này cũng sẽ là vấn đề.
Nó khiến Lương Tín Nhân nhớ lại việc khí lưu động ở ba Dinh Bảo Đại khi trước, thứ mở ra thật sự là kinh người, người tu luyện tập trung lại cũng không ít, mà đó chỉ là ở Đà Lạt nhưng nếu như là ở dưới này thì chắc chắn sẽ không hề ít nếu như tình hình này tiếp tục tiếp diễn.
"Cần nhanh chóng tìm lấy nàng trước khi nơi đây trở nên nằm ngoài kiểm soát." Lương Tín Nhân tăng tốc, vừa di chuyển vừa tránh né gặp người khác.
Mặc khác, sau khi bị ngất đi Lý Thiên Hương, nàng bị hai người đàn ông vác đi khắp nơi trong địa đạo, cuối cùng thì dừng lại ở một căn phòng đâu đó dưới địa đạo.
Trong lúc mơ màng nàng không khỏi nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền lại.
"Đây là Lý Thiên Hương sao? Ừm, ừm không tệ, cũng là một người xinh đẹp."
"Ngài Ved, nếu như đã bắt được con nhỏ này rồi, thì chúng ta nên thực hiện tiếp chứ?" Một người Việt Nam trong đám người đó nói lên.
"Ngươi nói đúng nhỉ, cũng nên thực hiện bước tiếp theo." Người Pháp tên Ved nói.
"Ngày Ved, tôi có chuyện muốn hỏi?" Một tên người Pháp khác lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Chúng ta thực sự sẽ làm như vậy ư?"
"Đúng vậy, ngươi tính rút lui?" Ved âm thanh trở nên cực kỳ trầm, ánh mắt g·iết người nhìn tên người Pháp này.
"Ý tôi không phải là vậy thưa ngày, ý tôi là chúng ta sẽ thật giúp đỡ những tên kia sao?" Tên người pháp không khỏi run người, nhanh chóng uốn nén lại lời nói.
Nghe thế này Ved mới thật sự hiểu ý mà tên người Pháp này muốn nói, hắn không khỏi cười lên: "Giúp bọn hắn? Ha ha, đó là câu hỏi ngu ngốc nhất mà ta từng nghe đấy."
"Ngươi phải hiểu là, nếu như chúng ta có thể đe dọa và tống được tiền các thứ từ nhà con nhỏ này, thì đừng nói là giúp đỡ, một cắc ta cũng sẽ không chia cho bọn hắn, theo những gì điều tra được thì con này là Lý Thiên Hương, đứa con gái duy nhất của gia tộc họ Lý, một gia tộc lớn có mặt ở Sài Gòn, gia tộc họ Lý hoàn toàn khác với các gia tộc khác, chắc chắn bọn họ sẽ làm tất cả mọi thứ để có thể cứu con nhỏ này ra, kể cả là chuyển nhượng cổ phần và công ty, với một gia sản lớn thế này, các ngươi thật sự nghĩ rằng chúng ta sẽ giúp đỡ?"
"Không, chắc chắn là không rồi, quan hệ của hai bên từ khi bắt đầu đã là quan hệ lợi dụng, bọn hắn muốn lợi dụng chúng ta như một con cờ, nếu như thất bại thì sẽ hoàn toàn vứt đi chúng ta, dù sao thì bọn hắn không hề có mặt ở đây để thực hiện, ngược lại, nếu như thành công thì bọn hắn lại muốn hưởng lợi từ đó. Bọn hắn thật tưởng chúng ta là xã hội đen không có đầu óc ư? Thật nực cười, không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn bầu đuồi, ăn cức, thế thì chúng ta chỉ cần lợi dụng lấy bọn hắn mà chiếm đoạt lại là được." Ved càng giải thích thì lại càng trở nên hưng phấn, đến cuối cùng thì hoàn toàn cười to lên, khiến cho mọi người xung quanh cũng phải điếc tai.
Lời nói của Ved khiến những người xung quanh phải cảm thấy rung động, nếu như là đã ở Sài Gòn thì không một ai là không biết thất đại gia tộc, nếu như đây thật sự là thiên kim của gia tộc nhà họ Lý thì quả thật là bắt được một con cá lớn, nhưng mà đó chỉ nói tới việc thành công còn việc thất bại thì không ai dám nghĩ tới.
"Quả là ngài Ved, như thế này mà ngài cũng có thể nghĩ ra." Một tên người Pháp vuốt mông ngựa, nói.
Ved cũng khá thích điều này nhưng mặt ngoài lại khiêm tốn nói: "Không có gì, bình thường thôi, thực ra đây là phán đoán của ngài David.
"Ngài David sao? Tuy là của ngài David, nhưng người thực hiện lại là ngài Ved nên cũng không có gì thay đổi." Vuốt mông ngựa đại pháp.
"Ha ha, được rồi, trở lại với kế hoạch thôi, các ngươi ai đánh thức con nhỏ đó dậy đi." Tuy khá là thích thú khi được thuộc hạ tân bốc, nhưng việc chính vần là phải làm.
Những người khác nghe vậy thì cũng trở nên nghiêm túc hơn, dù sao thì đây cũng là một phi vụ lớn, cần tập trung để tránh những tình huống rủi ro xảy ra.
Một người trong đám đó đi tới một góc tường, cầm lên một thau nước lạnh đã được chuẩn bị trước đó, sau đó là tiến tới trước người Lý Thiên Hương, dội thẳng một phát xuống đầu.
Vì liều lượng thuốc mê được dùng không hề lớn và bị nước lạnh sối lên đầu, Lý Thiên Hương cũng ngay lập tức tỉnh lại khỏi hôn mê, chỉ có điều là đầu óc vẫn còn có chút choáng.
Đám người thấy vậy cũng không hề vội vàng mà đeo lên mặt nạ, đứng đó đợi cho đến khi Lý Thiên Hương hoàn toàn tỉnh.
Qua một khoảng thời gian choáng váng, Lý Thiên Hương dần dần tỉnh táo lại, nàng cũng phát giác được bản thân đang ở trong tình huống khó đỡ, tay chân bị trói lại không thể di chuyển, trước mặt còn đang đứng lấy một đám người đeo mặt nạ, từ vóc dáng nàng có thể nhìn ra trong đám này một nửa là người nước ngoài.
"Các người là ai? Bắt tôi tới đây để làm gì?" Lý Thiên Hương bình tĩnh hỏi, không được hoảng hốt dù ở bất kỳ tình huống gì là những gì nàng được chỉ dạy từ nhỏ, chỉ có bình tĩnh mới có thể phân tích được tình huống.
"Không có gì, bọn ta chỉ muốn mượn cô một thứ thôi." Ved cười cười trả lời.
Lý Thiên Hương nhăn mày: "Mượn? Mượn gì? Nếu là mượn thì các người sẽ không trói tôi."
"Thì thứ chúng tôi mượn là cô, nên phải trói lại."
"Mục đích?" Lý Thiên Hương lại hỏi.
"Cô sẽ biết ngay lập tức thôi, giờ thì bắt đầu thôi." Ved kết thúc lời nói và bắt đầu chỉ đạo.
Dựa theo kế hoạch trước đó bày ra, một người trong đám người này tiến lên trước Lý Thiên Hương, cầm theo một cái khăn bịt miệng nàng, một người khác thì lấy điện thoại ra và bắt đầu ghi hình.
"Làm gì vậy? Ghi hình? Chẳng lẽ...." Lý Thiên Hương ngay lập tức hiểu được vấn đề và mục đích của những người này.
"Bắt đầu chưa?" Ved hỏi người đang ghi hình, và ngươi kia cũng đưa tay làm dấu OK xem như trả lời.
"Thế thì bắt đầu thôi, họ Lý, những thứ tiếp theo đây các ngươi hãy nghe kỹ, con gái của ngươi, Lý Thiên Hương, hiện tại đã bị bọn ta b·ắt c·óc, để có thể cứu được con nhỏ này, các ngươi hãy tự suy nghĩ xem nên trả giá những gì, à đừng xem đây giống như là những vụ b·ắt c·óc bình thường mà gọi cảnh sát, chỉ cần ta biết được các ngươi gọi cảnh sát, thì....." Những từ cuối Ved không hề nói, thay vào đó là từ trong người rút ra một khẩu súng lục, chĩa vào đầu của Lý Thiên Hương.
Giờ đây Lý Thiên Hương mới thật sự hoảng sợ, bị súng chĩa vào đầu thì ai mà không sợ dù cho là có bình tĩnh cách mấy.
"Vì các ngươi là đại gia tộc nên ta chỉ cho các ngươi 30 phút, tính từ lúc ngươi nhận được ghi hình này, khi quyết định được thì hãy chuyển tiền qua ngân hàng này, còn những thứ khác thì đưa lên thị trường chứng khoán, sẽ có người mua lập tức, cũng đừng lo lắng việc ta gây hại cho con gái các ngươi, chỉ cần các ngươi trả đủ thì con gái của các người cũng sẽ thật sự an toàn." Nói tới đây người đứng ghi hình cũng dừng lại ghi hình, không cần chờ đến sự chỉ đạo của Ved, người này nhanh chóng trích xuất ghi hình, gửi đến địa chỉ mail của Lý Minh, gia chủ nhà họ Lý, cũng như là cha của Lý Thiên Hương.
Địa chỉ mail của Lý Minh không hề khó tìm, dù sao thì người đưa địa chỉ mail cho bọn hắn là Hoàng Gia Bảo mà.
"Được rồi, ghi hình kết thúc, tới mở bịt miệng cho nó, để xem nó nói gì." Ved ra lệnh.
Nhưng hắn có chút ngạc nhiên rằng, cứ tưởng khi được tháo bịt miệng Lý Thiên Hương sẽ nói gì đó phản kháng nhưng không, nàng không nói gì cả.
Theo Lý Thiên Hương nghĩ, hoảng loạn hiện tại thì cũng không giúp ích được gì, những thứ khác nên để cha nàng giải quyết, thứ nàng lo lắng hiện tại là liệu Lương Tín Nhân có bị cuốn vào bên trong vụ này không.
Một bên khác, Lý Minh đang trong lúc làm việc thì bỗng nhận được mail gửi với mail cá nhân của mình, hắn liền cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì mail cá nhân của hắn thường rất ít có người biết, hắn đưa tay ra cầm lấy điện thoại, mở lấy mail, bên trong là một đoạn ghi hình.
Lý Minh nhăn mày lại, mở ghi hình lên xem, ngay lập tức đập vào trước mắt là Lý Thiên Hương đang bị trói lại, bên cạnh có một người nước ngoài che mặt.
"Hương!"
Lý Minh hô lên, sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh để nhìn cho hết ghi hình.
"Thế thì........."
Sau khi xem xong hết ghi hình, Lý Minh phẫn nộ đẩy hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống dưới đất, không chừa một thứ gì.
"C·hết tiệt, làm sao giờ?" Giờ đây hắn chỉ cố gắng suy nghĩ xem làm cách nào để có thể cứu lấy con gái hắn.
Hắn không thể nào báo cảnh sát, thứ nhất là vì bị uy h·iếp, thứ hai là không có tác dụng, đối phương biết hắn là gia chủ nhà họ Lý nhưng vẫn cả gan b·ắt c·óc con gái hắn, chứng tỏ những người này có sự chuẩn bị từ trước và chắc chắn với kế hoạch b·ắt c·óc, hoặc là có hậu thuẫn.