Chương 126: Biến Hóa Thiên Địa - Cơ Duyên Mở Ra
Tầng 2 cách mặt đất 5-8m, có thể chống được bom cỡ nhỏ. Còn tầng cuối cùng cách mặt đất 8-12m. Đường lên xuống giữa các tầng hầm được bố trí bằng các nắp hầm bí mật. Bên trên ngụy trang kín đáo, nhìn như những ụ mối đùn, dọc đường hầm có lỗ thông hơi. Liên hoàn với địa đạo có các hầm rộng để nghỉ ngơi, có nơi dự trữ v·ũ k·hí, lương thực, có giếng nước, có bếp Hoàng Cầm, có hầm chỉ huy, hầm giải phẫu... Còn có cả hầm lớn, mái lợp thoáng mát, ngụy trang khéo léo để xem phim, văn nghệ.
Và đó là những gì hắn tìm hiểu được, nhưng nếu thật sự là như vậy thì đáng lẽ ra không khí bên trong phải trở nên ngột ngạt hơn hẳn mới đúng, vì lỗ thông hơi không thể quá lớn vì có khả năng sẽ dẫn tới địch phát hiện dù cho nó có nhiều đi nữa thì cũng không thể cung cấp đủ ô xi cho mọi người bên trong.
Hoặc có thể là do đây đã trở thành điểm du lịch nên các lỗ thông hơi được mở rộng hơn nhằm giúp đỡ khách du lịch có thể cảm thấy thoải mái hơn phần nào khi ở dưới này.
Nhưng phải nói rằng, nơi đây được bảo quản một cách rất tốt khi mà đường đi và tường bao xung quanh không có dấu hiệu nứt nẻ dù đã qua một khoảng thời gian khá lâu và các trận chiến lớn phía bên trên nó.
Nhóm của Lương Tín Nhân đi theo thứ tự, dẫn đầu là Tô Ngọc Đạt, tiếp đó là bạn của hắn, sau đó là hai nữ bạn của Lý Thiên Hương, rồi đến Lý Thiên Hương, cuối cùng là Lương Tín Nhân.
Đi hết tầng một, rồi lại đến tầng hai, rồi lại đến tầng ba, càng xuống sâu địa đạo càng được mở rộng đường thông đến các nơi khác càng trở nên nhiều hơn, lạ thường hơn là không khí lại càng trở nên thông suốt hơn hẳn, khi mà không có bất cứ điều gì bất thường, mỗi một địa điểm đều sẽ có người hướng dẫn đứng đó.
"Đây là có chuyện gì?" Lương Tín Nhân khó hiểu, thầm nghĩ, hắn đưa tay lên níu Lý Thiên Hương lại, hỏi
"Chị Hương, chị có cảm thấy thứ gì lạ không?"
"Lạ? Có gì lạ? Chị chỉ cảm thấy nơi đây có chút ẩm thôi." Lý Thiên Hương trả lời.
"Không khí thì sao? Chị có cảm thấy ngột ngạt hay gì không?" Lương Tín Nhân lại hỏi.
"Ngợp thì k----- không có? Mà chắc không phải gì lạ đâu, người ta có thể dùng máy để bơm không khí vào trong này mà, được rồi, đừng lo lắng, tiếp tục đi tiếp theo." Lý Thiên Hương mới đầu có chút lạ nhưng nghĩ sao thì thời hiện đại mà, có thể dùng nhiều cách để đưa không khí vào bên trong, nói xong nàng cũng tiếp tục di chuyển.
Tuy nói là vậy nhưng Lương Tín Nhân lại hoàn toàn không cho là như vậy, hắn luôn cảm thấy rằng nơi đây có điều gì đó không đúng, nhưng lại không biết nó sai chỗ nào, không thể cứ ở im một chỗ để tìm hiểu, hắn chỉ có thể tiếp tục nối đuôi đi tiếp.
Đi được một lúc nữa bỗng nhiên đi trước hắn Lý Thiên Hương bỗng dừng bước, làm Lương Tín Nhân bị va phải nàng.
"Có chuyện gì sao?" Lương Tín Nhân giữ lại cân bằng, quay lên hỏi.
"Chị..... chị có chút......." Lý Thiên Hương ấp úng nói.
"Có chút?"
"Có chút mắc vệ sinh." Lý Thiên Hương nhỏ giọng nói.
Vì là ở khá gần nhau nên dù cho là Lý Thiên Hương đã nhỏ giọng thì Lương Tín Nhân vẫn có thể nghe được, nghe được lời nàng nói, Lương Tín Nhân không khỏi có chút lúng túng, nhưng lúng túng thì chỉ trong lòng thôi chứ ngoài mặt vẫn rất chi là bình tĩnh, nói lại.
"Thế thì đi tìm hướng dẫn viên thôi, chắc dưới này cũng sẽ có nhà vệ sinh."
"Đi thôi, đi với chị." Lý Thiên Hương nói.
"Hả? Em? Đi với chị?" Lần này Lương Tín Nhân thật sự bất ngờ trước lời nói của Lý Thiên Hương, thường thì đi vệ sinh phải rủ người cùng giới chứ ai đời lại rủ người khác giới đi cùng bao giờ.
"Ừ."
"Chị có thể kêu hai người bạn của chị mà."
"Nhưng họ đi mất rồi."
"Đi mất?" Lương Tín Nhân nghiêng đầu lên phía trước nhìn thì mới nhận ra rằng lúc hai người bọn hắn nói chuyện thì đằng trước vẫn tiếp tục chuyến tham quan và đã đi mất hút.
"Đi thôi." Lần này Lý Thiên Hương kéo lấy tay của Lương Tín Nhân đi.
Lương Tín Nhân ngoài mặt có chút miễn cưỡng nhưng chân lại rất phối hợp chạy theo, không trượt nhịp nào.
Cho đến khi hai người tìm thấy hướng dẫn viên và được chỉ dẫn đến nhà vệ sinh gần đó.
Vì lúc trước là thời buổi khó khăn, nên nhà vệ sinh không có phân biệt nam nữ như bây giờ mà cũng nhau dùng chung một nhà vệ sinh, đặc biệt là cái bồn lại là bồn ngồi xổm, thứ mà ít được dùng hiện tại.
"Cái này....." Lương Tín Nhân nhìn thấy cái bồn liền không khỏi quay sang nhìn Lý Thiên Hương.
Lý Thiên Hương lúc này khuôn mặt đã hoàn toàn đỏ lên, nhìn thôi là đủ biết đây là lần đầu nàng nhìn thấy và sẽ dùng thứ này để đi vệ sinh.
Vì để bầu không khí không còn trở nên ngại ngùng, Lương Tín Nhân lập tức sủi đi chỗ khác để đứng đợi, trước khi đi thì hắn không quên dặn dò.
"Sau khi xong thì chị hãy đứng yên tại chỗ này đợi tầm 5 phút, đừng đi đâu cả để tránh bị lạc." Địa đạo chỗ này thật sự rất nhiều, nếu như không có một trí nhớ tốt thì rất dễ dàng bị lạc.
Lý Thiên Hương cũng đồng ý, sau khi Lương Tín Nhân hoàn toàn biến mất, Lý Thiên Hương mới tiền vào phòng vệ sinh để tiến hành.
Sau khi làm xong mọi thứ, Lý Thiên Hưởng trở ra ngoài đứng đợi Lương Tín Nhân.
Từ xa xa nàng bỗng nghe được tiếng bước chân, cứ tưởng rằng Lương Tín Nhân tới nhưng ai ngờ không phải, đó là hai người đàn ông người Pháp lạ mặt, vì cứ nghĩ rằng hai người này là khách du lịch và cũng muốn đi vệ sinh nên Lý Thiên Hương đứng dạc qua một bên để hai người đàn ông đi qua, nhưng ai ngờ rằng chỉ có một người đi qua, một người đứng lại trước mặt Lý Thiên Hương và nhìn lấy nàng.
"Hai người....." Lý Thiên Hương như đang muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói ra miệng thì đã bị tên người Pháp phía sau bịt lại bởi một cái khăn.
Phát giác được tính huống không ổn, Lý Thiên Hương muốn kêu lên nhưng đã không còn sức lực, hôn mê ngay lập tức, chiếc khăn tên người pháp dùng có đánh thuốc mê.
Sau đó hai người này mau chóng bế Lý Thiên Hương đi chỗ khác.
4 phút sau, Lương Tín Nhân vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa nói: "Xin lỗi, em vướng chút chuyện nên tới trễ......." Tới nơi hắn không thấy Lý Thiên Hương đâu.
Lương Tín Nhân thử hô lên tên nàng mấy lần nhưng lại không thấy hồi âm, hắn liền ngay lập tức cảm giác được có thứ gì đó không đúng.
"Chị Hương không phải là một người tùy tiện, biết thế nào là tốt thế nào là xấu, không thể chỉ vì ta tới trễ mà di chuyển được." Lương Tín Nhân suy đoán.
Hắn cố gắng tiến tới gần thêm chút nữa thì bỗng cảm nhận được trong không khí một mùi hương lạ thường, mùi này không phải mùi hương đặc trưng cơ thể của Lý Thiên Hương.
Mùi này tuy nhẹ nhưng khi hít vào hắn liền cảm thấy cơ thể có chút lạ.
Với người tu luyện, khi cơ thể phản ứng với các mùi hương kỳ lạ thường thì chỉ có hai trường hợp, một là đó là mùi hương có ích, giúp người tu luyện cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái.
Hai là mùi hương kích thích cơ thể, khiến cơ thể ngay lập tức phản ứng lại, có hại cho cơ thể như nóng lên, choáng, không được minh mẫn, thì cơ thể sẽ lập tức bài xích.
Và cơ thể của Lương Tín Nhân đang trong tình trạng đó.
"Không ổn." Lương Tín Nhân tâm thần không yên, nhanh chóng vận dụng tu vi để có thể tìm kiếm Lý Thiên Hương, nhưng vì khoảng cách cảm nhận là không xa nên Lương Tín Nhân không thể tìm thấy, hắn nhanh chóng di chuyển theo địa đạo và tiếp tục vận dụng tu vi để tìm kiếm.
Lý do mà hắn đến muộn thì sau khi cùng Lý Thiên Hương tách ra, thì bỗng nhiên hắn cảm nhận được sự thay đổi của khí trong không khí, khí đang dần được hội tụ lại phía trên t·rường b·ắn, sau khi hội tụ lại được một khoảng thời gian thì nó bắt đầu bắn thẳng xuống phía dưới mặt đất xuyên qua cả địa đạo.
Không chỉ mỗi Lương Tín Nhân cảm nhận được, mà các người tu luyện khác gần đó hoặc xa hơn đều có thể cảm nhận được sự biến hóa này, người trong gia tộc cũng vậy.
"Đây là sự biến hóa của thiên địa!! Cơ duyên mở ra, nhanh!! nhanh chóng kêu Tống Lãnh, Tống Lĩnh trở về và đi tới nơi khí hội tụ." Tống Thái Thương kêu lên.
Ngoài gia tộc họ Tống, các gia tộc khác như Đặng, Tạ, Hoàng, Phan và Hoàng trừ Lý ra thì đều phái người đi, hội đấu giá dưới lòng đất cũng vậy.
Trở lại với Lương Tín Nhân, sự di chuyển của khí đi xuyên địa đạo, khiến cho khắp các đường địa đạo đều tràn ngập bởi khí, nếu như tình trạng cứ thế này tiếp diễn thì đây sẽ nhanh trở thành thánh địa của người tu luyện, dựa vào sự di chuyển của khí này, Lương Tín Nhân bắt đầu ngồi xuống hấp thu lấy khí, dù nó thật sự không giúp ích được nhiều cho hắn trong việc đề cao tu vi nhưng bù lại thì có thể bồi dưỡng kinh mạch mà không cần dùng dược thảo bồi trợ.
Ngồi được tầm 10 phút thì Lương Tín Nhân mới kịp nhớ lại rằng hiện tại không phải là lúc để tu luyện, hắn còn cần đi đón Lý Thiên Hương, vì vậy hắn nhanh chóng đứng lên và di chuyển trở lại chỗ vệ sinh, nhưng khi đến nơi thì lại không thấy Lý Thiên Hương đâu và tình hình tiếp tục đến hiện tại.