Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 125: Buổi Ngoại Khóa




Chương 125: Buổi Ngoại Khóa

Lương Tín Nhân chuẩn bị đồ, và lên đường đến địa điểm tập trung mà cô giáo đã hẹn trước đó.

Nơi này cũng cách Địa Đạo Củ Chi một khoảng không xa lắm nên tập trung ở đây có lẽ là đúng.

Khi đến nơi Lương Tín Nhân có thể ngay lập tức tìm thấy Tô Ngọc Đạt, thằng này nổi bật thôi rồi khi mà hắn cứ chạy loanh quanh để tìm kiếm Lý Thiên Hương, miệng thì không khỏi hô lên, làm Lương Tín Nhân có chút ngại thôi rồi, không dám tới kêu lên.

Nhưng ngại thì ngại chứ vẫn nên ngăn cản tên này lại, tránh làm ra những trò mất mặt nữa.

"Này!" Lương Tín Nhân bước tới sau lưng Tô Ngọc Đạt, đưa nay giữ lại.

"Hả? Tín Nhân? Tới rồi à, đi, đi với tao đi tìm chị Hương" Tô Ngọc Đạt nghe giọng biết Lương Tín Nhân nên kêu lên.

"Thôi khỏi nữa, đừng làm tao mất mặt nữa, chị ấy tới rồi." Lương Tín Nhân thở dài nói.

"Đâu?" Tô Ngọc Đạt nhìn lấy xung quanh.

"Sau lưng." Lương Tín Nhân trước đó đã cảm nhận được sự tồn tại của Lý Thiên Hương biết nàng cũng ở cách đây không xa, nên hắn cũng nói lên đỡ phải mất công để thằng này đi tìm kiếm.

Thế là hai người bắt đầu di chuyển về sau, đến cuối cùng thì gặp được Lý Thiên Hương và hai người bạn của nàng ở gần đó, tiếp lâu sau thì một người bạn mà Tô Ngọc Đạt tìm được cũng tới đây, thế là đã tập trung đủ sáu người.

30 Phút sau, các đội ngũ cũng đã tập trung lại, các nhóm cũng được chia ra một cách rõ ràng, người đi theo quan sát cũng là các giáo viên chủ nhiệm của chuyên ngành.



"Các em, tiếp theo đây sẽ là cuộc ngoại khóa ở Địa Đạo Củ Chi, thời gian sẽ từ 10 giờ cho đến 4 giờ chiều, trong khoảng thời gian đó các nhóm của các em có thể tự do đi xung quanh để tham quan, với những ai có hứng thú dùng súng thật thì phải tìm và xin phép thầy cô trước khi chơi, cô cũng không nói nhiều nữa, giờ thì các em hãy xếp hàng và di chuyển vào bên trong." Lý Thị Tẩm đại diện cho hội thầy cô đứng lên trước toàn thể học sinh nói, bọn họ cũng không sợ việc tắc đường vì tổng của năm nhất, năm hai và năm ba chỉ có gần 80 người, khá là ít.

Lương Tín Nhân di chuyển cùng nhóm Lý Thiên Hương vào bên trong, qua cửa soát vé hơi lâu vì có quá nhiều khách tham quan đi đến đây, dù sao đây cũng là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Sài Gòn.

"Chúng ta nên đi đâu trước?" tiến vào bên trong, Lý Thiên Hương hỏi, nàng cũng không rành lắm về địa điểm này

"Để em dẫn đường cho." Tô Ngọc Đạt lên tiếng, hắn đã đi nơi này tận 5 lần, có thể nói là đi muốn ngán rồi, nhưng đây cũng là một cơ hội để lấy le với mấy chị khóa trên.

“Thế thì nhờ em vậy.” Lý Thiên Hương tươi cười nói

“Ok chị.” Thấy đấy, có gái vào phát là nó khác ngay, Tô Ngọc Đạt vui vẻ chấp nhận.

Thế là dưới sự hướng dẫn của Tô Ngọc Đạt nhóm sáu người lần lượt di chuyển đến những khu tham quan phía trên mặt đất, cho đến trưa thì có tạm dừng ở đâu đó để nghỉ chân ăn trưa rồi lại lần nữa tiếp tục cuộc ngoại khoá.

Một bên khác, cũng tham gia cuộc ngoại khoá này Hoàng Gia Bảo và Phan Huy, hai người cũng có nhóm của mình nhưng hai người lại không đi chung với nhóm mà tách ra đi lẽ, những người khác trong nhóm thấy vậy cũng không nói gì, lập nhóm chủ yếu là để đi chung nói chuyện và giao lưu với các học sinh khóa dưới nếu như không muốn thì cũng không sao, đó là chuyện người ta mà.

Giờ đây hai người đang đi gặp mặt một đám người nào đó, người mà Phan Huy trước đó đã nói cho Hoàng Gia Bảo.

“Điều kiện vẫn như cũ chứ?” Một người từ trong đám lạ mặt đó hỏi.

“Điều kiện vẫn như cũ, các ngươi sẽ dùng thứ gì để áp chế?” Hoàng Gia Bảo hỏi

“Các ngươi đoán xem? Bắt cóc t·ống t·iền ở thời này dùng gì? Chả lẽ dùng đao kề cổ nó à? Ha ha.” Người lạ mặt cười lên.



“Liệu có ổn không khi dùng hàng nóng?” Hoàng Gia Bảo lo lắng hỏi, dùng súng mà để bị phát hiện sẽ là một điều tồi tệ.

“Không sao, phía bên trên đầu chúng ta là t·rường b·ắn, dù cho là có nổ súng cảnh cáo thì cũng không có vấn đề, người ta sẽ nghĩ là bên trên có người bắn.”

“Nhưng…” Hoàng Gia Bảo vẫn có chút hoảng, những thứ này đáng lẽ không nên xảy ra, nhưng trước đó hắn kể với cha mình về kế hoạch này thì cha sẽ cố gắng phối hợp nếu có trường hợp xấu xảy ra và kế hoạch phải chắc chắn thực hiện.

“Gia Bảo!!! Im đi!!! Kẻ làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết.” Phan Huy bên cạnh có chút không chịu nổi, quát lên. dù cho có là bảo vệ đi nữa nhưng ai lại có thể chịu đựng được một người chủ yếu kém.

“Ngươi nên nhớ, ngươi là người của gia tộc họ Hoàng, và tương lai có thể trở thành gia chủ, những lúc cần dứt khoát thì phải dứt khoát, không nên vì lo lắng mà bỏ lỡ cơ hội. Nếu như lần này ngươi thành công thì lợi ích nhận được sẽ cực kỳ lớn, ngươi có thể có được những đứa con gái còn xinh hơn họ Lý kia, tiền nhiều dùng không hết, dùng tiền sai khiến người khác, và khiến họ Lý kia phải trả giá vì những lời nói trước đây,… còn nếu không thành công… thì ngươi biết.” Những chữ cuối cùng Phan Huy không hề nói ra, vì bên cạnh còn có người liên quan.

Nhưng thật không ngờ rằng, lời nói của Phan Huy thật sự đánh động Hoàng Gia Bảo, lợi ích, quyền lực, hai thứ này đủ để có thể thay đổi bản tính của một con người cũng như là biến thành nguồn động lực thúc đẩy con người tiến lên, với những con người có tham niệm thì càng dễ dàng bị

“Ngươi nói đúng nhỉ? Ta cần khiến cho con đỹ kia trả giá vì lời nói của nó.” Trong khoảng thời gian hắn theo đuổi Lý Thiên Hương thì hắn thật sự bỏ đi lòng tự trọng để theo đuổi nàng nhưng thứ nhận lại lại là lời nói băng lãnh và phũ phàng, mà cũng không thể trách vì âm mưu c·ướp đoạt gia sản của nàng từ gia đình hắn nên mới dẫn tới tình huống như này nhưng nói sao thì nói “tất cả là tại Lý Thiên Hương” đó là những gì Hoàng Gia Bảo có thể nghĩ lúc này.

“Thế kế hoạch thế nào?” Hoàng Gia Bảo quay sang hỏi.

“Các ngươi không cần tham gia, khi nào thành công bọn ta sẽ thông báo cho ngươi.” Người lạ mặt cười nói, nụ cười của hắn có chút mưu mô, khiến Phan Huy bên cạnh nhìn có chút không tín.

“Ừ, đây là hình của con nhỏ đó, các ngươi xem mà thực hiện.” Hoàng Gia Bảo không hỏi nhiều mà từ trong người móc ta tấm hình của Lý Thiên Hương đưa cho đám người lạ mặt, sau đó là đi chỗ khác, tránh để người khác bắt gặp.



Sau khi đi được một lúc Hoàng Gia Bảo quay sang hỏi Phan Huy :”Tiếp theo làm gì?”

“Chờ đợi kết quả, xong mới tiếp tục đưa ra kế hoạch.” Phan Huy nói,

“Ừ.”

Trở lại với đám người lạ mặt.

Từng người từng người truyền tay nhau tấm hình của Lý Thiên Hương, cố gắng nhớ lấy khuôn mặt của nàng, cho đến người cuối cùng thì người này xem xong thì ngay lập tức đốt đi tấm hình.

“Đã nhớ khuôn mặt của con nhỏ đó rồi nhỉ, thế thì chia nhau ra tìm kiếm, sau khi tìm được thì thông báo, chúng ta sẽ dựa trên lộ tuyến của nó mà bày ra một trận b·ắt c·óc mà không để ai phát hiện ra.” Người cầm đầu là một tên người Pháp, không phải nói chứ trong nhóm hiện đang đứng đây thì một nửa là có người nước ngoài, mặt mày trông không giống loại lương thiện, à mà cũng đúng, làm cái nghề này thì mặt mày sau lương thiện nỗi.

Những người khác nghe xong thì cũng nhanh chóng chia người ra đi tìm, một thời gian sau, tên người Pháp bỗng nhận được một cuộc điện thoại rằng đã tìm thấy Lý Thiên Hương và nàng ấy hiện tại đang chuẩn bị đi xuống địa đạo.

"Giờ đây Lý Thiên Hương chuẩn bị xuống địa đạo."

"Tốt lắm, tiếp tục bám theo, gửi thông tin này cho những người khác để họ tập trung lại, cho đến khi con nhỏ đó đi phía dưới t·rường b·ắn thì lựa thời cơ bắt lại, nhớ chuẩn bị đạo cụ các thứ, đừng để cho người khác phát hiện."

"Rõ." Người đầu dây bên kia nghe xong liền cúp điện thoại, bắt đầu thực hiện theo chỉ thị.

Trở lại với nhóm của Lý Thiên Hương, sau khi dành ra một khoảng thời gian khám phá phía trên mặt đất, lần này Tô Ngọc Đạt dẫn mọi người đi xuống địa đạo, vì theo hắn nghĩ những thứ phía trên thật sự không có gì thú vị nên để dành những thứ thú vị vào cuối cùng, và thế là địa đạo và t·rường b·ắn là hai địa điểm cuối cùng trong buổi ngoại khóa này, bắn súng và địa đạo, tại thời bình thì cho dù đó là trẻ em hay người lớn đi chăng nữa thì cũng đều thích những thứ này.

Bước xuống dưới địa đạo, Lương Tín Nhân cảm thấy nơi đây có chút khác so với tưởng tượng, rằng bản thân không hề cảm thấy ngột ngạt hay khó chịu khi ở dưới đây, ngược lại thì mùi ẩm mốc các thứ thì vẫn như cũ.

Theo những gì hắn tìm hiểu được thì....

Địa đạo đào trên một khu vực đất sét pha đá ong nên có độ bền cao, ít bị sụt lở. Hệ thống địa đạo nằm sâu dưới lòng đất, có thể chịu được sức công phá của các loại bom tấn lớn nhất của q·uân đ·ội Mỹ. Không khí được lấy vào địa đạo thông qua các lỗ thông hơi. Các khu vực khác nhau của địa đạo có thể được cô lập khi cần.

Đường hầm sâu dưới đất từ 3 - 8m, chiều cao chỉ đủ cho một người đi lom khom và bọn hắn hiện tại đây thật là đi lom khom thành một hàng. Căn hầm đầu tiên ở ngay bìa rừng có giếng ngầm cung cấp nguồn nước uống và sinh hoạt cho toàn khu vực địa đạo. Hệ thống địa đạo gồm 3 tầng, từ đường "xương sống" toả ra vô số nhánh dài, nhánh ngắn ăn thông nhau, có nhánh trổ ra tận sông Sài Gòn. Tầng một cách mặt đất 3m, chống được đạn pháo và sức nặng của xe tăng, xe bọc thép.