Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 122: Ninh Mộc Thảo và Hạ Chí Linh




Chương 122: Ninh Mộc Thảo và Hạ Chí Linh

"Có vẻ như mọi thứ đã kết thúc nhỉ?" Thiên thành thở phào một tiếng, nói

"Đúng vậy." Lương Tín Nhân cũng như vậy, không phải nói chứ trận chiến này chả khác gì những bộ phim truyền hình mà hắn từng xem qua, hấp dẫn và kịch tính từng giây từng phút, những cuộc trò chuyện những lúc đấm đá đều thật bắt mắt, đây mới thực sự là người tu luyện đánh nhau chứ, trừ việc Mộ Dung Thắng dùng bom ra thì mọi thứ đều phải gọi là hoàn hảo.

"Được rồi, chúng ta cũng nhanh đi thôi, trước khi bị người khác phát hiện." Thiên Thành nói, dù sao thì đây cũng là một v·ụ n·ổ, sẽ không tránh khỏi những người xung quanh đây đến để dòm ngó, bản chất tò mò của con người mà, nhiều khi trong đám đó cũng có người tu luyện thì cũng không hay, với lại hai người kia cũng đã đi.

"Ừ, chờ ta một chút." Lương Tín Nhân đồng ý, nhưng trước khi đi, hắn nhảy xuống phía dưới, bỏ qua vị trí v·ụ n·ổ, chạy tới và nhặt lên thanh kiếm gãy mà Lục Dực đã vứt trước đó, sau đó mới hội hợp lại với Thiên Thành rồi chạy đi.

Cũng tại vị trí đó ít lâu sau, lực lượng cảnh sát cũng đã đến nơi này, dẫn đầu là một người thanh niên vóc dáng và khuôn mặt nhìn tầm 29 tuổi, vẫn còn là khá trẻ, tuy trẻ nhưng những người đi theo người thanh niên đều cung kinh với hắn.

"Báo cáo đội trưởng, theo những gì được kể lại từ người dân ở đây thì lúc đang ngủ thì bọn họ bổng nhiên nghe được một v·ụ n·ổ, sau khi chạy ra xem đó là gì thì thấy được ba người đang ở bên ngoài đánh nhau vì tránh để bị liên lụy họ chỉ có nước trốn trong nhà và gọi điện cho chúng ta, do trời quá tối nên cũng không thể nhận diện rõ được khuôn mặt của những người đó." Một người trẻ tuổi cấp dưới tới báo cáo.

"Thế thì t·hương v·ong thế nào?" Người thanh niên hỏi.

"Theo dấu vết từ hiện trường để lại thì chỉ có vết nổ do bom gây nên, còn lại thì không có bất cứ t·hương v·ong nào khác."

"Ừm, cậu đi xem thử xung quanh có camera nào không? nếu có thì trích xuất ghi hình ra để xem." Người thanh niên phân phó cho cấp dưới

Người trẻ tuổi nhận lấy mệnh lệnh thì cũng nhanh chóng phối hợp cũng những người khác tiến hành tìm kiếm, chỉ để lại người thanh niên và một người phụ nữ chừng tuổi hắn.

Hai người tiến bước đến hiện trường, đứng đó một khoảng lâu, người thanh niên mới quay người hỏi người phụ nữ.

"Cô cảm nhận được gì?"



"Khí, trong không khí còn sót lại khí của người tu luyện." Người phụ nữ nói, từ đây có thể thấy rằng hai người này cũng là người tu luyện, cả hai người đều là tu vi cữu trọng.

"Hừm... nếu không nhầm thì hôm nay có một buổi đấu giá nhỉ? Chắc không phải là lại g·iết người đoạt bảo đấy chứ?" Người thanh niên than thở nói, từ lời nói có thể biết rằng việc g·iết người đoạt bảo cũng không phải là chuyện hiếm lạ dưới này.

"Cũng có thể lắm, nhưng ai lại dùng bom bao giờ? Còn đâu là lòng tự trọng của người tu luyện." Người phụ nữ chế giễu, nói.

"Lòng tự trọng? Ha ha, đây là câu nói thú vị nhất trong ngày đó Thảo." Người thanh niên không nhịn nổi cười, nói

Thảo, tên đầy đủ là Ninh Mộc Thảo, là con gái của một gia đình có truyền thống tu luyện lâu đời, sống với ông nội từ nhỏ nên nàng chịu ảnh hưởng quan niệm cổ hủ về người tu luyện từ ông nội, và cha mẹ nàng là những người tu luyện hiện đại, vì để tránh sự ảnh hưởng này ăn càng thêm sau, nàng bị cha mẹ đưa đi vào làm cảnh sát để thích nghi với người tu luyện hiện đại.

"Có gì đáng cười sao?" Ninh Mộc Thảo không cảm thấy rằng mình nói sai nên không hiểu tại sao người thanh niên lại cười.

"Ha ha, chúng ta đang sống ở thời hiện đại, cũng như là thời kỳ mạc pháp, người tu luyện với cảnh giới cao thì ít mà luyện khí cảnh thì lại nhiều, luyện khí cảnh người tu luyện khi tiếp xúc với các v·ũ k·hí nóng bây giờ thì cũng chả chống cự được bao lâu, ăn một cái cũng nằm ra đó, có thể chống đỡ được một hai thì phải ngưng linh khí cảnh trở lên, nên trong một trận chiến của hai người luyện khí cảnh thì dựa vào bom hay v·ũ k·hí nóng các thứ cũng được xem như là một kỹ năng.”

“Thật mất mặt.” Ninh Mộc Thảo khinh thường nói

“Không có gì gọi là mất mặt cả, sống c·hết trước mắt, bất cứ thủ đoạn gì cũng đều có thể dùng và cô xem, tính cách của cô cáu kỉnh thế này thì làm sao mà tìm được chồng, cũng 29 tuổi rồi có còn trẻ nữa đâu, tôi đây 29 mà có một đứa con gái 2 tuổi rồi này." Người thanh niên trêu đùa nói

"Cậu lắm lời thế, có tin tôi đấm cho cậu mấy phát không hả?" Ninh Mộc Thảo tay nắm thành nắm đấm đưa lên trước mặt, đe dọa người thanh niên.

"Đấy, đấy, cô xem, mới nói có hai ba câu mà đã đấm với đá, thằng nào cưới cô về chắc mềm xương luôn." Người thanh niên cũng không sợ lời đe dọa của Ninh Mộc Thảo, vì hai người là bạn thân với nhau từ bé, và cũng vì là bạn thân nên cha mẹ Ninh Mộc Thảo mới nhờ vả người thanh niên giúp Ninh Mộc Thảo thay đổi quan niệm cổ hủ đối với người tu luyện.

"Hứ, bỏ qua chuyện đó đi, giờ thì tính sao với vụ này, hoàn toàn không biết đối phương là người nào."

"Đúng vậy, mấy cái trường hợp như này giải quyết thật khó khăn, có nên đưa vụ này sang cho bên kia giải quyết không nhỉ, dù sao thì đây cũng không phải là chuyên môn của chúng ta." Người thanh niên than thở, bọn hắn tuy là ngươi tu luyện nhưng lại không trực thuộc bộ phận quản lý người tu luyện nên cũng không biết xử lý trường hợp này thế nào, pháp luật của người thường không thể áp dụng với người tu luyện.



"Chắc chỉ có thể làm như vậy."

"Báo cáo đội trưởng, theo như điều tra thì nơi đây không có lắp đặt camera nhưng ở bên ngoài khu dân cư thì lại có, và camera đó vô tình quay được một sự kiện." Một người cấp dưới tiến đến báo cáo với người thanh niên về những gì hắn phát hiện được.

"Sự kiện gì?"

"Camera vô tình ghi lại được hai người cứ lấp ló trên mái nhà nhìn xuống phía dưới hiện trường này."

"Hai người? Thế thì hãy gửi ghi hình đó về cho cơ quan phân tích, để nhận dạng hai người này, khi nào có kết quả thì tôi sẽ qua lấy." Đây là manh mối, nếu như hắn có thể biết được hai người được ghi hình là ai thì hắn có thể tìm kiếm tới hai người đó và hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện xảy ra ở đây, từ đó có thể biết người gây bên vụ án này, tuy đây chỉ là một vụ án nhỏ khi không có người b·ị t·hương nhưng nó cũng có chút gọi là ảnh hưởng đến người dân xung quanh, trước tiên là cần tìm một lý do nào đó để trấn an tình hình.

“Hãy nói với người dân ở đây rằng đây chỉ là một cuộc v·a c·hạm nhẹ của ba người say rượu, thứ gây nổ là điện thoại của hắn là được nên có thể yên tâm.” Người thanh niên nhắc nhở.

Người cấp dưới nghe thế cũng chỉ gật đầu tiếp nhận mệnh lệnh.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mọi người trở về đồn đi.” Người thanh niên cũng cho kết thúc vụ án này tại đây, đây không thuộc phạm vi của người bình thường nên không cần liên luỵ tới họ.

Sau khi mọi người ở đây giải tán, người thành niên mới nhìn Ninh Mộc Thảo nói: “Đi đâu đó ăn không? Tôi đói quá.”

“Không về nhà à? Vợ cậu không lo à?”

“Có gì đâu mà lo? Trước đó cũng nói là tăng ca ở đồn rồi, còn nếu như lo về cô thì yên tâm, có cho tôi cũng không thèm ha ha.” Người thanh niên tự tin nói.



“Hay lắm Hạ Chí Linh, có tin tôi mách vợ cậu rằng sáng nay cậu tia gái ở đồn không?”

“Đệt, cô thấy à? Thôi thôi, tha tôi, đi ăn đi, tôi bao được chưa?” Hạ Chí Linh đổ cả mồ hôi hột, nếu mà vợ hắn mà biết hắn tia gái thì chắc cả tháng đó hắn phải ngủ dưới đất mất.

“Trung thực thế là tốt, đi thôi.” Ninh Mộc Thảo thắng lợi nói, uy h·iếp Hạ Chí Linh thì cứ lấy vợ hắn ra đe doạ là được, hắn thuộc thể loại sợ vợ, dù cho có là người tu luyện đi nữa.

Một bên khác, sau khi rời khỏi hiện trường Lương Tín Nhân hai người, hiện tại hai người bọn hắn đang đi bộ trên một con phố đêm, trên tay Lương Tín Nhân vẫn đang cầm lấy hai mảnh thanh kiếm gãy.

“Ngươi lấy thứ này làm gì? Nó chả còn giá trị gì nữa ngoài việc trở thành một đống sắt vụn.” Thiên Thành chỉ thanh kiếm, nói

“Để nghiên cứu chứ gì, ta chưa gặp thứ này bao giờ nên cũng có chút tò mò.” Lương Tín Nhân đáp.

”Thế thì để đem về nhà mà nghiên cứu, đi trên đường mà cứ cầm sờ thanh sắt vụn người ta cứ tưởng ngươi điên.” Thiên Thành có chút ngại giùm

“Không cầm sao được? Bỏ túi quần à? Ta không có nhẫn trữ vật hay để ta nhét nhờ vào đủng quần của ngươi?” Lương Tín Nhân đưa tay tới muốn vạch quần của Thiên Thành ra nhét vô

“Cút, tuy gãy nhưng nó vẫn bén, lỡ nó cắt đứt cái đó của ta sao!!!” Thiên Thành lui người lại, nói.

“Ha ha, đùa thôi, làm gì căng? Thế giờ đi đâu?” Lương Tín Nhân cười nói, giờ đây hắn lại lần nữa rảnh rỗi không có gì làm, với người tu luyện thì không ngủ một hai ngày thì vẫn không sao, hôm nay đã thế này rồi thì vui chơi tới tận sáng cũng được.

“Đi ăn thế nào? Từ chiều tới giờ chưa có gì nhét bụng.” Thiên Thành đưa ra ý nghĩ.

“Ngươi bao.”

“Tại sao là ta?”

“Ngươi giàu mà, mới thu nhập gần 300 triệu mà, lo gì xíu tiền đó.”

———————

Cảm ơn KTH 100 đã đề cử