Chương 123: Tổng Kết
Thế là hai người vừa đi vừa tìm lấy một quán ăn để vào.
Vì đây là Sài Gòn dù cho là buổi tối thì quán ăn cũng không hề thiếu, nhưng lại không thể cứ mang theo một đứa tay lúc nào cũng cầm theo thanh kiếm gãy mà đi vào quán ăn, người ta cứ lại tưởng rằng lưu manh đầu đường xó chợ.
Thế là hai người tìm kiếm lấy gần đấy một quán nướng vỉa hè mà chui vào, đồ ăn vỉa hè mà nên lúc nào người ở đây cũng đông, đặc biệt là buổi đêm, món ăn thích hợp nhất dành cho buổi đêm đó là đồ nướng, vừa có thể chill vừa ấm áp.
Đồng thời điểm đó cũng có hai người mặc đồng phục cảnh sát bước vào, hai bên không hẹn mà hợp cùng kêu lên.
"Ông chủ, cho bàn hai người!!"
"Hửm?" Thiên Thành và Hạ Chí Linh nhìn nhau, đồng thời có thể cảm nhận được đối phương đều là người tu luyện.
"Cảnh sát?"
"Người tu luyện?"
Những điều ngay lập tức xuất hiện trong đầu hai người.
"Chào hai đồng chí cảnh sát và hai vị khách, hiện tại bàn hai người của quán chúng tôi đã hết, nay chỉ còn lại một bàn bốn người, liệu hai bên có quen biết hay muốn ngồi chung không ạ?" Tuy là quán vỉa hè nhưng phục vụ viên trình độ cũng có tận hai người, không hề kém cạnh, phục vụ viên chào hỏi.
"Ngươi thấy thế nào?" Thiên Thành quay sang hỏi Lương Tín Nhân.
"Ta sao cũng được, ngươi trả tiền mà." Lương Tín Nhân cười nói, ăn chùa mà, miễn là được ăn thì có ăn chung cũng không sao.
"Cô thấy thế nào?" Hạ Chí Linh hỏi Ninh Mộc Thảo.
"Cậu bao mà, cậu tự tính đi." Ninh Mộc Thảo lời nói cũng như Lương Tín Nhân, đều là trường hợp ăn chùa.
Tình hình này mà đứng đợi chỗ thì chưa biết bao giờ sẽ có thế là hai bên quyết định chọn lấy ăn chung, nhưng khi trả tiền thì của ai tính tiền người nấy.
Ngồi xuống vị trí còn trống, hai bên đứa lên thực đơn và chọn lấy món, sau khi chọn xong, thì trong lúc đợi cho đến khi thức ăn và lò nướng đem ra thì hai bên không ai trò chuyện gì mà nhìn lấy nhau.
Trong khi xung quanh mọi người đang vui nhộn nói chuyện và ăn uống thì cái bàn bốn người này lại ngồi im phăng phắc, không khí có chút cứng nhắc, chắc có lẽ là do mọi người đều biết lấy đối phương là người tu luyện nên để tìm lời nói thì có chút khó khăn.
"À,... hai người là vợ chồng à? Vọ chồng cùng cơ quan à?" Lương Tín Nhân mở lời trước, nhìn hai người này thân thiết và đều mặc lấy đồng phục cảnh sát nên Lương Tín Nhân có chút nghĩ rằng hai người này là vợ chồng, với lại trời đêm thế này trai đơn gái chiếc đi ăn chung thì quan hệ phải là rất tốt mới được.
"Không, chúng tôi chỉ là bạn thuở nhỏ, và tên này đã có vợ và một đứa con 2 tuổi rồi." Ninh Mộc Thảo mở miệng phủ định trước.
"Ồ."
Sau câu nói thì không khí lại lần nữa trở nên cứng nhắc, không biết nói gì khác nữa.
"Khụ, à quên giới thiệu, anh là Hạ Chí Linh, bên cạnh là Ninh Mộc Thảo." Hạ Chí Linh giới thiệu.
"Em là Lương Tín Nhân, còn đây là Thiên Thành." Lương Tín Nhân giới thiệu lại.
"Hai đứa là người tu luyện nhỉ? Làm gì ở đây giờ này?" Hạ Chí Linh nhỏ giọng, hỏi thẳng vấn đề.
"Đi xem g·iết người đoạt bảo." Lương Tín Nhân cũng nhỏ giọng, thành thật nói, ở tình huống như này thì nên nói thật thì hơn dù sao thì đây cũng không phải là thứ gì xa lạ và bọn hắn cũng không có làm gì xấu.
"Này!!" Thiên Thành bên cạnh kêu lên.
"Có phải là ở khu dân cư cách đây không xa không? Và hai đứa đây có phải trốn trên nóc nhà không?" Hạ Chí Linh hỏi
"Đúng."
"Tình huống lúc đó thế nào? Kể chi tiết anh nghe xem." Hạ Chí Linh cũng khá tò mò với diễn biến xảy ra, thường thì những vụ như này khi mà bọn hắn tới thì đã kết thúc rồi.
Trong Hạ Chí Linh có vẻ tò mò nên Lương Tín Nhân cũng có kể lại, có điều là cắt bỏ một vài phần, rằng người đ·àn ô·ng c·hết thay bằng b·ị t·hương và chạy trốn, rằng chiếc nhẫn đó còn có thêm một bí mật khác.
Mặc dù chỉ nghe kể lại từ miệng của Lương Tín Nhân nhưng đã đủ phần kịch tính và hấp dẫn.
"Thì ra là như vậy, ước gì anh cũng ở đó để chứng kiến." Hạ Chí Linh cảm thán, con người có tính ham vui nên cũng không thể trách người tu luyện cũng có tính đó
"Chứng kiến? Này thì chứng kiến, người ta g·iết người đoạt bảo, cậu ở đó không vào giúp mà lại đứng ngoài góp vui, ông tôi dạy cậu thế nào? Có người g·ặp n·ạn là phải giúp." Ngồi bên cạnh Ninh Mộc Thảo chịu không được gõ cho Hạ Chí Linh mấy cái, không hề có một chút gọi là thục nữ.
"Ui, nữ b·ạo l·ực, tôi chỉ mới cảm thán thôi mà, cô cứ thế này thì chỉ có ế tới già thôi đấy, với lại trước mặt còn có người, chừa cho tôi chút khuôn mặt đi." Hạ Chí Linh giả vờ đau, nói
"Cưới không được thì kệ tôi." Hạ Chí Linh càng nói Ninh Mộc Thảo càng dùng lực đánh.
Làm cho phía đối diện hai người Lương Tín Nhân và Thiên Thành có chút im lặng, cũng không khỏi tán thành với lời nói của Hạ Chí Linh.
Nhưng...... nhưng để nói người phụ nữ trước mặt này không lấy được chồng thì có chút quá, dáng người mảnh khảnh, chân dài, ánh mắt sắc bén, kém theo đó là khuôn mặt lạnh, rất phù hợp với nghề cảnh sát nhưng tính cách có phần b·ạo l·ực, sợ không còn là vũ phu nữa mà là vũ phụ.
"Ừm... xin lỗi hai đứa nhé, cô ấy tính cách như vậy đấy, không sửa được, do tính cách như vậy nên không ai thèm lấy." Hạ Chí Linh cười nói.
"Không phải không ai thèm lấy mà do bà cô tôi đây không muốn lấy thôi, chồng tôi phải là một người mạnh mẽ và có năng lực thì mới xứng đáng." Ninh Mộc Thảo sửa lại lời nói của Hạ Chí Linh, tay vẫn đánh lấy hắn.
...............
Dù sao thì bàn bốn người này cũng đỡ hơn được phần nào rồi, không còn cứng nhắc nữa.
"Nhìn hai đứa chắc vẫn là học sinh chứ nhỉ." Hạ Chí Linh hỏi.
"Không, em là thầy phong thủy còn hắn mới là học sinh." Thiên Thành hòa nhập với tình huống, nói
"Thầy phong thủy?"
"È hem, giới thiệu cho anh luôn, em là phong thủy đại sư, có thể làm những việc liên quan đến phong thủy." Thiên Thành ưỡn ngực nói, tay thì không biết lúc nào liền cầm lấy một tấm danh th·iếp, đưa cho Hạ Chí Linh.
Đệt, thằng này tận dụng thật, không biết từ khi nào mà phong thủy thuật lại trở thành cái nghề để kiếm tiền nữa, phải biết rằng phong thủy thật khi xưa được xem là dùng để tạo ích cho dân, tận dụng phong thủy để có thể xua tan vận xui và mang lại điềm may và phước lành, không phải dùng để kiếm tiền như hiện tại.
Nhưng với thời đại bây giờ thì tiền tài quả thật là cần thiết, nếu những ai còn có niềm tin vào phong thủy thì nó thật sự là giúp ích cho họ nếu gọi thầy về để đổi.
"Ồ!!!"
"Vậy nên nếu có những thứ như phong thủy cần thay đổi thì có thể liên hệ cho em, vì là người quen nên em sẽ giảm 5% cho."
-----------------------
Mới đầu có chút lạ nhưng khi quen rồi thì chuyện không cần nghĩ thì cũng từ trong miệng tuông ra, không phải những câu chuyện liên quan đến người tu luyện, mà là những câu chuyện thú vị thường ngày hay gặp.
Từ lúc chưa ăn cho đến lúc bắt đầu vào bữa ăn, nói chuyện không ngớt, ba nam trò chuyện có chút sảng khoái chỉ có một nữ là không biết làm cách nào để có thể hòa nhập vào cuộc nói chuyện của ba nam, nàng chỉ đành vừa ngồi ăn vừa nghe cho vui tai.
Cho đến khi bữa ăn đêm hoàn toàn kết thúc, người nào người nấy đứng lên thanh toán phần của mình rồi tạm biệt nhau trở về.
Lương Tín Nhân cũng trở lại nhà của mình, thời điểm hiện tại ngủ thì cũng đã có chút trễ, Lương Tín Nhân quyết định tìm chỗ nào đó ở một góc nhà mà ngồi xuống tu luyện.
Nói là tu luyện nhưng thật ra là hắn muốn củng cố lại những thông tin và những thứ nhìn được vào tối ngày hôm nay.
Từ quá trình thực chiến mà hắn nhìn được trước đó, Lương Tín Nhân đã rút ra được mấy bài học cơ bản.
Thứ nhất, người có tu vi yếu chưa chắc gì đã thua người có tu vi mạnh, nhưng chỉ phù hợp khi nói với người chênh lệch tu vi là một hai cảnh giới nhỏ, nếu như cảnh giới chênh lệch là quá cao thì chưa kịp thở đã đi lên bàn thờ ngắm gà thỏa thân rồi.
Thứ hai, trong bất cứ trận chiến nào cũng đều phải giữ cho mình một cái đầu lạnh, lúc nào nên giả bộ thì giả bộ, lúc nào nên tỉnh táo thì tỉnh táo, tỉnh táo để có thể phân tích tình huống và đưa ra phán đoán của bản thân, giả bộ để có thể đánh lừa đối thủ, như những gì Mộ Dung Thắng đã thể hiện ra với người đàn ông.
Cuối cùng đó là chiến thuật và chuẩn bị, để đề phòng bất cứ trường hợp xấu khác xảy ra thì phải đưa ra các phương án chiến thuật tương ứng với các trường hợp và chuẩn bị những thứ cần thiết cho điều đó.
Ví dụ như Mộ Dung Thắng trước đó, hắn có tổng cộng là ba chiến thuật tác chiến đối với người đàn ông,