Chương 121: Kẻ Đi Săn Trở Thành Con Mồi
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, oanh động cả khu phố dưới màng đêm yên tĩnh.
Vụ nổ phát ra là do Mộ Dung Thắng sau khi nhấn lấy nút bấm và trung tâm của v·ụ n·ổ lại là cánh tay của người đàn ông khi hắn đang tràn đầy chắc chắn muốn lao lên h·ành h·ạ Mộ Dung Thắng.
Vụ nổ làm cho người đàn ông bị toạc bay ra xa và mất một cánh tay, người và kiếm mỗi thứ một nơi, khắp cơ thể thì có những v·ết t·hương do những mảnh kim loại bắn dính vào hắn.
Giờ đây người đàn ông đã có chút choáng váng, đầu óc quay cuồng, lỗ tai bị ù do tiếp cận quá gần nơi nổ.
Nhưng là một người tu luyện đầy kinh nghiệm hắn cũng nhanh chóng lấy lại được ý thức, đồng thời cũng cảm nhận được sự đau đớn khi nhận phải các loại v·ết t·hương như này.
“Aaaaaaa!!!! Đây là có chuyện gì? Vụ nổ ở đâu?” Người đàn ông dùng tay còn lại ôm lấy một bên vai, nơi bị toạc mất cánh tay, đau đớn hô lên.
“Ngươi… ngươi lại dám dùng bom?-?” Người đàn ông nhìn Mộ Dung Thắng với lời nói không ngờ.
“Chả lẽ không được dùng?” Mộ Dung Thắng miệng nhếch lên một nụ cười, hỏi ngược.
“Đây là không phù hợp với nguyên tắc của người tu luyện.” Người đàn ông trách cứ
“Không hợp nguyên tắc? Thực nực cười! Hãy nhớ xem các ngươi từng gọi Mộ Dung chúng ta là gì? Rồi sau đó hãy so sánh với trường hợp hiện tại xem nó có phải đúng như là những gì các ngươi gọi bọn ta không? Ta chỉ là thực hiện đúng thứ đó thôi mà.” Mộ Dung Thắng cười càng tươi hơn.
Lời nói của Mộ Dung Thắng khiến người đàn ông không thể chối cãi, nếu như là người khác làm thì đúng là không đúng nhưng nếu như là Mộ Dung thế gia thì đó chẳng phải là thứ gì cả.
Nhưng vấn đề ở đây là bằng cách nào? Trái bom đó từ đâu ra, hắn nhớ rằng trong lúc lao tới thì không có thứ gì khác xuất hiện mà, nhưng sao lại nổ ở vị trí tay hắn?
"Đúng rồi, chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đâu rồi? Liệu v·ụ n·ổ có làm cho chiếc nhẫn bị hư hại?" Người đàn ông lo lắng nói, chiếc nhẫn bây giờ giống như sinh mạng của hắn vậy, nếu như làm hư hoặc mất thì hắn thật sự sẽ bị "đày".
"Ngươi nói là thứ này sao?" Mộ Dung Thắng đưa bàn tay lên hiện ra chiếc nhẫn trữ vật.
Người đàn ông theo lời nói của Mộ Dung Thắng nhìn lên thì không khỏi giật mình, đây đúng là chiếc nhẫn mà hắn trước đó nhận được, như làm thế nào nó lại lần nữa rơi vào tay của Mộ Dung Thắng.
"Bằng.... bằng cách nào?"
"Ngươi thật sự nghĩ rằng bọn ta tới đây trước rồi đứng đó đợi ngươi tới g·iết sao? Ngươi cũng đừng quên là chúng ta là ai, Mộ Dung thế gia đấy, giờ thì..."
Lời nói của Mộ Dung Thắng vừa dứt thì sau lưng của người đàn ông liền xuất hiện lấy một bóng người, người này cầm lấy thanh kiếm mà người đàn ông làm rơi trước đó, nhanh chóng đâm xuyên bụng của người đàn ông.
Vết thương và sự bất ngờ xuất hiện của người này khiến cho người đàn ông phản ứng không kịp, lập tức bị kiếm đâm xuyên qua bụng.
Người đàn ông gắng sức quay đầu lại phía sau để nhìn xem là ai làm thì không khỏi một lần nữa bất ngờ rằng người xiên hắn lại là Lục Dực, và một thứ khó tin hơn rằng, v·ết t·hương mà hắn gây ra cho Lục Dực lại hoàn toàn không có, giống như là Lục Dực chưa từng giao chiến với hắn vậy.
"Cái.......gì? Ngươi không phải đã hấp hối rồi sao?" Người đàn ông đau đớn, giọng nói không được thông suốt, hỏi.
"Ngươi nói cái gì vậy? Ta làm gì mà phải hấp hối?" Lục Dực bình tĩnh đáp.
"Không thể nào!!! không thể nào!!!" Người đàn ông trở nên không được bình tĩnh, quay đầu nhìn lấy xung quanh, nhưng khi thấy thanh kiếm mà hắn chém gãy trước đó thực sự bị gãy thì hắn mới hoàn toàn nhận ra thứ mà bản thân hắn mắc phải.
"Đây là.... Huyễn Trận? Nhưng từ lúc nào? Sao ta lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó?"
"Đúng là Huyễn Trận, nhưng lại là sơ cấp Huyễn Trận, còn kích hoạt khi nào thì ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem?" Mộ Dung Thắng không nhanh không chậm nói.
Lời nói của Mộ Dung Thắng khiến người đàn ông phải suy nghĩ, nếu như trên người Lục Dực không có v·ết t·hương thì đồng nghĩa với Huyện Trận được kích hoạt trước khi hắn chém Lục Dực, thế thì là lúc nào? Lúc nào kích hoạt mà hắn lại không cảm nhận được?
"Chẳng..... lẽ?"
"Ô, có vẻ ngươi đã nhận ra rồi nhỉ?"
"Chính là lúc ta chém gãy thanh kiếm của tên kia?"
"Chính xác, nhưng lại không có phần thường nào. Đúng vậy chính là lúc đó, khi mà ngươi chém gãy thanh kiếm của Lục Dực thì có một khắc thời gian chậm lại, một khắc là đủ để có thể kích hoạt được sơ cấp huyễn trận và Lục Dực có thể rút lui, thay vào đó là một người khác trong huyễn trận." Mộ Dung Thắng giải thích.
Lúc đó, khi mà người đàn ông cảm thấy chắc chắn và tự mãn thì các giác quan trên cơ thể đều tập trung lấy việc chém lấy Lục Dực mà bỏ qua sự thay đổi xung quanh, dù sao thì hành động đó cũng chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn nên có thể yên tâm là sự thay đổi sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng cũng chính vì sự yên tâm thái quá lại khiến cho trận pháp được kích hoạt một cách dễ dàng.
Thời điểm chắc chắn nhất cũng là thời điểm mà con người dễ phân tâm nhất, dựa vào cách đọc tâm lý của đối phương, Mộ Dung Thắng đã lên kế hoạch cho trận chiến này.
Như thế cũng có thể biết rằng, chiếc nhẫn mà người đàn ông cầm lấy cũng là một tác phẩm do huyễn trận tạo nên, thực ra đó là một trái bom.
Còn tại sao lại dùng bom thì trước đó cha của Mộ Dung Thắng đã yêu cầu hắn không từ thủ đoạn mà đem chiếc nhẫn về, Mộ Dung Thắng có thể chọn lựa một trái bom có sức sát thương lớn hơn hoặc là v·ũ k·hí nóng như súng, nhưng trái bom với sức sát thương lớn thì sẽ dẫn tới các hệ quả lớn hơn, còn nếu là súng thì mặc dù có thể gây sát thương cho người tu luyện nhưng lại không đủ lớn để người tu luyện trọng thương, từ những thứ trên Mộ Dung Thắng quyết chọn lấy một quả bom có sức sát thương nhỏ, tuy nhỏ nhưng đủ khiến cho người tu luyện trọng thương, bù lại thì nó sẽ được bấm nút để kích hoạt.
"Thật không ngờ, một người như ta lại sai lầm tới tận ba lần, lần nào cũng là do tính tự mãn, khục!" Người đàn ông vừa nói vừa khục ra một đống máu, trạng thái bây giờ của hắn giống như trạng thái của Lục Dực trong Huyễn Trận, máu chảy không ngừng.
"Các ngươi g·iết ta đi, với thương thế bây giờ ta đã không thể di chuyển được nữa, dù có thật sự trở về thì cũng phải c·hết, thôi thì c·hết dưới tay một người mưu mô như người thì cũng xem như không lỗ." Người đàn ông nói ra những lời trăn chối cuối cùng, từ lời nói có thể hiểu được, hắn thà c·hết chứ không muốn bị "đày."
Là một người tu luyện, g·iết chóc là cần thiết, đó là điều mà Mộ Dung Thắng được dạy từ nhỏ, nên khi nghe thấy người đàn ông nói như vậy, hắn cũng chỉ là bình tĩnh nhìn lấy Lục Dực và gật đầu.
Lục Dực nhận được chỉ thị của Mộ Dung Thắng thì di chuyển tay cầm kiếm, kéo từ dưới bụng của người đàn ông cho đến tim của hắn, tới đây là đủ để cho một người tu luyện c·hết hẳn.
Người đàn ông cũng hoàn toàn c·hết ngay sau đó, Lục Dực rút ra thanh kiếm, sau đó là cất nó đi, thanh kiếm giờ đây được xem như là chiến lợi phẩm của hắn và nó là trung lưu linh kiếm, là một thanh kiếm tốt.
Nói chung là trận chiến này hai người bọn hắn toàn thắng, cái giá phải trả chỉ là một thanh kiếm cổ và một số thứ cần để bày trận pháp.
Mộ Dung Thắng tiến tới chỗ của người đàn ông, từ trong ngực lấy ra một túi giấy nhỏ, cần thận mở ra, cố gắng không để thứ bột này dính vào tay, sau đó là đổ lên t·hi t·hể của người đàn ông.
Thi thể của người đàn ông cũng nhanh chóng tan biến khi tiếp xúc lấy chất bột, thì ra chất bột đó lại là Hóa Thi Phấn.
Cho đến khi t·hi t·hể người đàn ông hoàn toàn tan biến, Mộ Dung Thắng mới mở miệng nói: "Đi thôi, trước khi người dân ở đây gọi cảnh sát tới." sau đó là tung người nhảy đi.
Tiếng bom nổ trước đó đã khiến cho người dân xung quanh tỉnh khỏi giấc ngủ, không thể phòng tránh trường hợp người ở đây từ bên trong ngó ra và nhìn thấy bọn hắn, đến lúc đó lại gọi lấy cảnh sát tới, để cho cảnh sát bắt gặp bọn hắn dùng bom thì lại rắc rối hơn.
Lục Dực cũng đồng ý với ý kiến của Mộ Dung Thắng mà nhanh chóng đuổi theo, tới dứt khoát mà đi cũng dứt khoát.
Đến đây sự kiện g·iết người đoạt bảo đã kết thúc, thứ còn sót lại của cuộc chiến đó là nơi vị trí bom nổ và thanh kiếm cổ bị gãy.
Phía bên ngoài, Lương Tín Nhân và Thiên Thành người từ đầu tới đuôi chứng kiến sự kiện g·iết người đoạt bảo này hoàn toàn bất ngờ trước kết quả xảy ra.
Cứ tưởng rằng người chiến thắng trong cuộc chiến này là người đàn ông nhưng ai ngờ, kẻ đi săn lại trở thành con mồi, bắt gà không được mà còn mất nắm thóc, là thứ nói lên cuộc chiến trước đó.
-----------------
Cảm ơn KTH 100 đã đề cử.