Chương 11: Trần Ánh Tuyết
Trần Ánh Tuyết, học sinh cấp ba, năm hai trường Trần Phú, là một người thật thà, hòa đồng, được mọi người quý mến, tuy điều kiện gia đình khó khăn nhưng điều đó không thể cản trở được Trần Ánh Tuyết khi thành tích của cô lúc nào cũng đứng nhất nhì trong lớp.
Do ngoại hình đáng yêu, tính cách hòa đồng nên Trần Ánh Tuyết rất thu hút ánh mắt của người khác giới.
Trần Ánh Tuyết còn có hai người em trai đang học cấp một, chi tiêu của gia đình vừa đủ để hỗ trợ ba người đi học, do còn phải chăm lo hai người em, Trần Ánh Tuyết đã tự lập từ rất sớm, dạo gần đây còn xuất hiện ý định đi làm thêm để hỗ trợ chi tiêu cho gia đình.
Vài ngày trước Trần Ánh Tuyết nhìn thấy giấy tuyển nhân viên cho một quán Phở tại một con hẻm gần nhà cô, mức lương khá cao nhưng bù lại là thời gian làm việc rơi vào từ tối cho đến sáng, sau khi đắng đó một hồi, Trần Ánh Tuyết quyết định làm ở đấy, buổi chăm em, tối đi làm, chỉ làm mỗi thứ bảy, chủ nhật, các ngày khác còn cần phải lên trường.
Vì để tránh không bị gia đình phát hiện nên khi đăng ký Trần Ánh Tuyết chỉ ghi lại số điện thoại của cô.
Cứ thế Trần Ánh Tuyết đã làm ở đây được một tuần, lúc thì tới rất nhiều khách, lúc thì không có ai tới.
Việc đi học rồi đi làm khiến cơ thể của Trần Ánh Tuyết trở nên mệt mỏi, chưa quen với nhịp sống thế này, nên từ tối hôm ấy cho đến sáng nay Trần Ánh Tuyết đã dần trở nên uể oải.
Lúc này một tiếng kêu phát ra:
”Cho gọi món.”
Nghe thế, Trần Ánh Tuyết lấy lại tinh thần, đứng lên đi ra khỏi bếp, nhìn về phía tiếng kêu phát ra, tại đấy Trần Ánh Tuyết thấy được một người thanh niên có khuôn mặt trắng trẻo, đang treo lấy một nụ cười, dáng người nhìn trông hơi gầy nhưng lại cao mét bảy, và đặc biệt hơn Trần Ánh Tuyết cảm thấy trên người của thanh niên này có một loại khí chất nào đó đang thu hút lấy cô.
Trần Ánh Tuyết tiến tới gần người thanh niên, nhìn thấy người thanh niên vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, Trần Ánh Tuyết cố gắng che dấu sự mắc cỡ, mở miệng nói:
”Dạ. Anh gọi món gì ạ?”
”À, à. Anh gọi Phở Bò ít bánh nhiều thịt.” Người thanh niên trước mặt lúng túng nói
"Phở Bò ít bánh nhiều thịt đúng không anh. Thức ăn sẽ có ngay ạ. Xin anh đợi một lát." Trần Ánh Tuyết mở miệng xác nhận xong cũng lập tức đi về lại phòng bếp.
Khi Trần Ánh Tuyết trở lại trong bếp kêu tên món, thì bên ngoài khách cũng dần dần trở nên đông lên, rồi phía trước cửa quán xuất hiện một chiếc xe khách, từ trên xe bước xuống đàn ông trung niên lập tức chạy vào bên trong phòng bếp xin ăn miễn phí.
Khi người đàn ông trung niên nhìn về phía Trần Ánh Tuyết, hắn lập tức mở miệng nói, bên trong lời nói có chứa ý vị nịnh hót
”Ồ, đây là phục vụ mới mà chị mới tuyển à, trông có vẻ xinh gái đấy.” Nói xong hắn còn cười haha
Trần Ánh Tuyết đỏ mặt không nói gì.
Bà chủ quán nghe vậy cũng nói: “Thôi, thôi. Mày đừng có mà nịnh, ra đưa khách của mày vào đi. Còn Ánh Tuyết thì sang đây cầm đồ ăn đưa ra cho khách.“
Người đàn ông gật đầu tiến trước đi ra, Trần Ánh Tuyết cũng lấy đồ rồi tiến theo sau.
Tiến lại chỗ người thanh niên, Trần Ánh Tuyết đặt tô Phở xuống, nói rồi nhanh chóng quay lưng đi.
“Đây ạ, Phở Bò ít bánh nhiều thịt của anh.“
Trần Ánh Tuyết tiếp tục trở lại với công việc của cô, trong lúc làm việc, Trần Ánh Tuyết cảm thấy sau lưng có một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu lại xem thì thấy vần là thanh niên đấy, cô cũng lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Làm được một hồi, Trần Ánh Tuyết cảm thấy cơ thể trở nên không có sức, đầu óc quay cuồng, ngay lập tức cô ngã sang một bên, trước mắt tối sầm lại.
Không lâu sau, Trần Ánh Tuyết cảm nhận được một hồi thoải mái, cơ thể như nằm ở trên mây vậy, thật là mềm mại, khi mở mắt ra, nhìn sang hai bên toàn là giường bệnh, Trần Ánh Tuyết cảm thấy bất ngờ.
”Có lẽ ta đã được ai đó đưa vào bệnh viện.” Trần Ánh Tuyết nghĩ thầm.
Lúc này, Trần Ánh Tuyết cảm thấy trên tay mình có gì đó ướt ướt, nhìn xuống thì thấy một thanh niên, đang nằm ngủ chảy cả dãi lên trên tay mình, Trần Ánh Tuyết sợ hãi, vội vàng rút tay ra.
Có lẽ do tác động, nên người thanh niên cũng dần dần tỉnh lại.
Người thanh niên đưa khuôn mặt lờ đờ của mình lên nhìn về phía Trần Ánh Tuyết, Trần Ánh Tuyết lúc này cũng đang nhìn về phía hắn.
Cả hai nhìn nhau không nói gì, bỗng nhiên người thanh niên có vẻ nhưng phát giác được gì đó, khuôn mặt trở nên đỏ, tay nhanh chóng để lên miệng lau đi nước dãi.
Thấy vậy Trần Ánh Tuyết khẽ cười.