Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 118: Giết Người Đoạt Bảo




Chương 118: Giết Người Đoạt Bảo

Đúng vậy, mua được chỉ là vấn đề đầu tiên thôi, còn cần phải dè chừng trên đường trở về phía Bắc, đặc biệt là người đàn ông che mặt, có vẻ như ngoài cha của Mộ Dung Thắng ra thì hắn đã biết giá trị thực sự của chiếc nhẫn.

"Đến đây, chúng tôi xin kết thúc buổi đấu giá lại tại đây, xin cảm ơn mọi người đã tham gia và ủng hộ, giờ đây thì xin mời những người đấu giá được các món đồ hãy xếp hàng và theo tiểu nữ vào cánh gà để có thể đổi được những món đồ mà mọi người đã đấu." Hứa Duyên cho kết thúc buổi đấu giá, rồi nhìn lấy xung quanh một lần nữa, kêu gọi lấy những người đã đấu giá được đồ trước đó xuống dưới chỗ nàng.

Hiện tại đã là 11 giờ đêm, theo như tiếng nói của Hứa Duyên, phần lớn đám người có mặt ở buổi đấu giá ngày hôm nay đều đã rời khỏi nơi này, chỉ còn lại một số người không liên quan và một số người đấu giá được đồ còn ở lại, Lương Tín Nhân cũng ở lại theo, dù sao hắn cũng là đi với Thiên Thành, trước đó hắn cũng đã lén lút nhắn tin cho Lê Hiền Hòa ở nhà là hôm nay về trễ rồi nên cũng không sao.

Lần đầu tiên đi xem đấu giá vui thì ít mà buồn thì nhiều, kèm theo đó là có chút mong chờ, mong chờ vì không biết buổi đấu giá hôm nay có gì, buồn vì không có thứ mà hắn cần.

"Quả nhiên là vẫn không có." Lương Tín Nhân thở dài nói nhỏ.

Lời nói của hắn, Thiên Thành ở bên cạnh nghe được, không khỏi cười nói: "Dù sao thì nó cũng là thứ quý hiếm, không phải ngày một ngày hai là có thể tìm được, mà ngươi cũng có thể nhờ hội đấu giá tìm hộ."

"Liệu có được?" Lương Tín Nhân quay sang hỏi.

"Được, miễn sao là có cái giá hợp lý."

"Thế thôi dẹp, chưa có tiền." Kiểu có cái giá hợp lý thì không biết bao nhiêu mới là hợp lý? dù sao thứ hắn muốn cũng không phải dễ tìm và cũng là đồ hiếm nên để sau đi, khi nào giàu dư tiền rồi tính.

"Vậy ngươi tính ngồi đây đợi hay là đi cùng ta xuống lấy đồ?"

"Đi cùng ngươi đi, đi xem thử lấy đồ thì sẽ thế nào." Đã đến đây rồi thì đi xem cho hết để lần sau có tới thì không khỏi bỡ ngỡ thành ra Lương Tín Nhân cũng đồng ý đi chung.

"Đi thôi." Thiên Thành nói rồi dẫn đầu đi trước.

Xuống dưới sàn đấu giá, những người đấu giá được món đồ đều đã tập trung ở dưới này, chủ yếu đều là người giàu có, chỉ có vài người may mắn, đấu giá được những món không tính là hiếm như Nhật Linh Thảo của Thiên Thành.



"Mọi người đã đến đủ nhỉ, thế thì từng người một xếp hàng đi vào bên trong, trong đó sẽ có người chỉ dẫn tiếp theo." Hứa Duyên vén lên cái màng che của cánh gà sau đó nói.

Người đừng đầu tiên nghe vậy thì cũng theo như chỉ dẫn tự mình bước vào bên trong, không ai dám bố láo cũng như có ý kiến về vấn đề này, cứ thế từng người, từng người đi vào, kể cả người đi chung cũng có thể đi vào, rất ngoan ngoãn.

Sau đó vài người là đến lượt Lương Tín Nhân và Thiên Thành hai người đi vào bên trong, cứ tưởng ra nhận đồ thì có gì đó thú vị lắm, nhưng ai ngờ cũng chỉ là vô nhận lấy món đồ của mình sau đó chuyển tiền cho họ là xong, thật nhàm chán.

Cho đến khi cả hai trở ra ngoài lại thì Thiên Thành mới lần nữa mở miệng nói: "Muốn đi làm gì đó hay không?" miệng cứ trương lên một đường cong.

Lương Tín Nhân cảm thấy có gì đó có chút không ổn, nhưng lại không biết không ổn chỗ nào, nhưng nếu đã được rủ thì đi thôi, dù gì về cũng không có gì làm: "Đi, mà đi đâu?" Lương Tín Nhân hỏi

"Cứ đi rồi sẽ biết."

Thiên Thành dứt lời sau đó nhanh chóng lao đi, Lương Tín Nhân cũng vận khí đuổi theo.

Cả hai nhanh chóng lao ra khỏi tầng hầm, vượt qua những khu nhà cấp bốn và hai tầng, những nơi đi qua chỉ để lại tiếng kéo gió vù vù.

Liên tục di chuyển như thế, đến khi cả hai hoàn toàn ra khỏi trung tâm thành phố lớn, tiến đến một khu dân cư vắng vẻ và không người, không phải không người vì không có ai ở mà do thời điểm này đã không còn người thức nữa, một màn đêm yên tĩnh bao trùm lấy không khí xung quanh.

"Có lẽ là ở đây nhỉ?" Thiên Thành dừng lại trên một nóc nhà gần đó, ngồi xuống quan sát xung quanh, nói nhỏ.

"Có gì?" Lương Tín Nhân vẫn theo đằng sau, hỏi

Thiên Thành đang tính trả lời thì phát hiện ra điều gì đó, liên hô nhỏ cho Lương Tín Nhân: "Kia rồi, thấp người xuống xem." tay của hắn chỉ chỉ lấy phía dưới.

Lương Tín Nhân nghe vậy liền cúi người xuống, nhìn về phía Thiên Thành đang chỉ thì thấy có ba người đang đứng nhìn lấy nhau.



"Đây là... họ Mộ Dung và ngươi đi theo hắn? Đối diện là người che mặt?" Lương Tín Nhân nhìn thấy đó là Mộ Dung Thắng và Lục Dực đối diện hai người đó là người đàn ông che mặt lúc đấu giá.

"Đây chẳng phải là g·iết người đoạt bảo?"

"Đoạt bảo thì chắc rồi nhưng có g·iết người hay không thì còn phải dựa vào tâm tính người c·ướp, được rồi xem đi."

Lương Tín Nhân gật đầu.

Trước đó không lâu, Mộ Dung Thắng sau khi tiến vào bên trong cánh gà để lấy nhẫn trữ vật và thanh kiếm cổ, hắn cùng Lục Dực cũng không hề chậm trễ mà dứt khoát lao ra ngoài, tuy hai người hành động khá nhanh nhưng vẫn không đủ để có thể trốn khỏi ánh mắt của một người liên tục quan sát lấy bọn hắn, người đàn ông che mặt cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trên đường di chuyển Lục Dực cảm nhận được rằng có người theo sau, liền nhìn về Mộ Dung Thắng đang chạy phía trước, nói: "Cậu chủ, không được rồi, có người theo sau, chúng ta không thể cắt đuôi."

"Tu vi người phía sau thế nào?" Mộ Dung Thắng sốt ruột hỏi.

"Luyện khí cửu đoạn, bằng tôi thưa cậu chủ." Lục Dực cảm nhận lấy khí tức của đối phương và phán đoán lấy.

"Thế ngươi có thể đánh lại hắn không?" Mộ Dụng Thắng lần nữa hỏi, cứ tiếp tục chạy thế này thì không phải là ý kiến hay, ai mà biết người này còn có người hỗ trợ không, nếu để người hỗ trợ của người này tới thì đừng nói là chạy, sợ rằng c·hết không thấy xác luôn.

"Không chắc, tôi không biết thân phận của đối phương, không biết trên người đối phương có những gì." Lục Dực nói, một người có thể biết đến giá trị của nhẫn trữ vật này thường không phải là hạng người tầm thường, phải có một cái thân phận nào đó bí hiểm, mà đã bí hiểm thì trên người thường có những thứ lạ.

"Nếu như có thanh kiếm này?" Mộ Dung Thắng đưa thanh kiếm cổ vừa đấu giá ra cho Lục Dực xem.

"Mặc dù không có "linh." nhưng nó vẫn là trung lưu linh kiếm, có thể đánh thử." Lục Dực nói

"Đã như vậy thì đi thôi, đến một nơi vắng vẻ, yên tĩnh nào." Mộ Dung Thiên nói, mặc dù trước đó có nhiều hốt hoảng nhưng càng quen thuộc thì càng trở nên bình tĩnh, thích nghi tình huống rất tốt.



Tại thành phố lớn muốn tìm một nơi vắng vẻ như những khu rừng các thứ thì rất khó, nhưng nếu là những khu dân cư vắng vẻ và yên tĩnh thì lại rất là nhiều, thế là hai người đi đến vị trí lúc bấy giờ.

Lục Dực và Mộ Thiên Vũ tới trước, sau đó là đến lượt người đeo mặt nạ xuất hiện, tình hình

"Sao không chạy nữa? Các ngươi có thể tiếp tục chạy mà?" Người đàn ông che mặt nói, tuy che mặt nhưng lời nói chứa đầy nụ cười chế giễu.

"Có cần thiết không? Ngươi cũng không bỏ qua, thứ ngươi nhắm tới là chiếc nhẫn này đúng chứ?" Mộ Dung Thắng nói, sau đó mở bàn tay ra, hiện ra chiếc nhẫn trữ vật vừa đấu giá.

"Thông minh lắm, chỉ cần ngươi đưa chiếc nhẫn cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

"Tha cho ta? Ngươi đừng xem ta như những đứa ngu người tu luyện khác, những người biết giá trị của chiếc nhẫn này không nhiều, vì để tránh bị rò rỉ, ngươi có lẽ sẽ g·iết ta bịt miệng." Mộ Dung Thắng khinh thường nói.

"Ha ha, thông minh lắm, thông minh lắm, nhưng những người thông minh thì thường sẽ không sống lâu." người đàn ông che mặt cười lên.

Lục Dực nhanh chóng đứng ở phía trước Mộ Dung Thắng, nhằm hộ giá hắn.

"Hửm? một tên luyện khí cửu đoạn? có vẻ như người cũng không phải là hạng tầm thường, khi mà lại được người có tu vi như thế đi bảo hộ, phải biết rằng ở thời đại này để đạt được luyện khí cửu đoạn thì đó cả là một quá trình gian khổ."

"Ngươi nói hơi nhiều đấy, tới đi!!" Lục Dực không để ý nói.

"Nếu như các ngươi đã nóng vội muốn tìm c·hết vậy thì c·hết đi." Nói xong, người đàn ông che mặt cũng nhanh chóng lao vào đánh nhau với Lục Dực, Lục Dực cũng nhanh chóng đón đỡ.

Phía bên ngoài Lương Tín Nhân và Thiên Thành nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người dưới đó liền không khỏi trong lòng có nhiều câu hỏi.

"Ba người bọn hắn nói gì vậy? Chiếc nhẫn trữ vật đó có giá trị gì khác ngoài trữ vật à?" Lương Tín Nhân nói nhỏ.

"Không chắc, nhưng nếu đúng như những gì bọn hắn nói thì có lẽ là vậy, nhưng giá trị thật sự của nó là gì thì không biết." Thiên Thành cũng âm thầm nói.

Mặc dù chỉ trò chuyện một hai câu nhưng bên dưới đã đánh tới hai đòn.