Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 117: Bất Cứ Giá Nào




Chương 117: Bất Cứ Giá Nào

"100 triệu." Tống Thái Thương lên tiếng trước, mở đầu cuộc đấu giá.

"200 triệu." Tạ Nhược theo, mặc dù mỗi lần tăng giá là không có nhưng giá trị của nó đủ lớn để các gia chủ của các gia tộc không ngần ngại mà gia tăng một cách đáng kể.

"400 triệu." Giá được tăng lên gấp hai lần và người hô giá lần này là Đặng Tấn Tài, gia chủ nhà họ Đặng, một gia tộc lớn ở Sài Gòn.

"800 triệu." Lại lần nữa gấp bội, người hô giá là Lâm Chính Ngọ, gia chủ nhà họ Lâm, cũng là một gia tộc lớn ở Sài Gòn.

"2 tỷ!!!" Con số bất ngờ nhảy lên 2 tỷ, người ra giá là một người hoàn toàn khác, không thuộc bất cứ gia tộc nào, lại là ngồi cũng tầng với Lương Tín Nhân, giọng nói có chút nghiêng về trung niên.

"Ngươi là ai? Với một người có thể tùy tiện rút ra 2 tỷ thì không thể nào lại là hạng vô danh được, và tại sao ngươi lại chọn ngồi dưới đó." Lâm Chính Ngọ âm trầm hỏi, là một người giàu nhưng lại bị đối phương trả giá tận 2 tỷ đè đầu thì không thể chấp nhận được, còn đâu là lòng tự trọng của một gia tộc lớn.

"Điều đó thực sự quan trọng lúc này sao? Thứ mà các ngươi nên lo đó là thứ này sẽ rơi vào tay ai, chứ không phải ta là ai." Người đàn ông che mặt bình tĩnh nói.

“Hừ, xem như ngươi nói đúng đi.” Lâm Chính Ngọ không có từ nào để cãi, đúng là như vậy bây giờ là ai đi chăng nữa thì cũng không còn quan trọng, quan trọng là cuộc c·hiến t·ranh giành thứ này.

Đối với gia tộc thì nhẫn trữ vật như một thứ để cất giấu những điều bí mật, tất nhiên rồi, gia tộc mà, có những thứ không thể để lộ ra ánh sáng, dù cho là gia tộc lớn ở Sài Gòn đi nữa nhưng cũng chỉ là gia tộc, quốc gia vẫn có thể trấn áp bất cứ lúc nào, vấn đề là cần lý do chính đáng, và những tài liệu đen của các gia tộc lại là cái cớ tốt để thực hiện, vì vậy các gia tộc thường cất giấu tài liệu đen đến một chỗ bí mật, bí mật nhất thì vẫn là nhẫn trữ vật này.

“2,2 tỷ!!!” Gia chủ họ Phan, Phan Vỹ kêu giá.

“2,4 tỷ!!” Lần này lại là Tạ Nhược.



———————————

Giá cả lần nữa được kéo lên gần chạm đến mốc 20 tỷ, với một cái nhẫn trữ vật rỗng và không gian bên trong chỉ có 1m khối thì đây đã là giới hạn mệnh giá của nó rồi, không thể hơn nhưng….

“20,1 tỷ.” Người đàn ông che mặt lên tiếng, số tiền thật sự đã vượt qua giá trị của chiếc nhẫn.

“Ngươi có điên không? Thứ này không đáng giá tới nỗi vượt qua 20 tỷ, ngươi làm như vậy chẳng khác gì đốt tiền.” Đặng Tấn Tài quát lên, theo đánh giá của bản thân hắn thì thật sự không đáng chi hơn tỷ để mua.

Những người gia chủ khác cũng không nói gì, chứng tỏ đã đồng ý với quan điểm của Đặng Tấn Tài, dù cho có che giấu tài liệu đen đi nữa thì tài liệu đen đó liệu nó thật sự đáng giá tới 20 tỷ không mà đã mua chiếc nhẫn với giá 20 tỷ, và nếu mua thì cần bao lâu để có thể bù đắp lại tổn thất?

“Đốt tiền? Bất cứ ai, kể từ lúc hô giá thì đều đã được cho là đốt tiền rồi, với lại tiền nhiều để làm gì? Và đừng có đứng bên ngoài mà chỉ ta cách tiêu tiền, không hô giá được nữa thì câm cái mồm lại." Người đàn ông che mặt khinh thường nói, triết lý cuộc sống? đừng dạy người giàu cách tiêu tiền kể cả ngươi có giàu ngang họ đi nữa, thì đây cũng là tiền của họ.

Đặng Tấn Tài bị nói có chút không cãi lại được, chỉ có thể ngậm lấy cục tức trong lòng, không dám nói ra, cần biết đối phương là ai trước mới hoạt động được.

"20,6 tỷ!!" Lần này họ Mộ Dung mới thực sự vào cuộc, từ nãy tới giờ hắn chỉ đứng ngoài mà xem lấy người khác đấu giá, trước tiên cứ để họ đấu đợi tới khi giá lên đến đỉnh điểm thì hắn mới bắt đầu vào, hắn cần nắm chắc lấy cơ hội để có thể c·ướp được nhẫn trữ vật về tay.

1 Tháng trước, tại phía Bắc đất nước, trong một căn biệt thự sang trọng nào đó, một thanh niên trẻ tuổi nhìn tầm cỡ 22 tuổi bước vào bên trong một căn phòng, đối diện hắn là một người đàn ông trung niên đang ngồi xem tư liệu trên bàn, khí tức bất ổn, có dấu hiệu bành trướng.

"Cha, ngài gọi con?" người thanh niên hỏi.

Người đàn ông trung niên chỉ đưa mắt lên nhìn người thanh niên một cái sau đó quay lại nhìn tư liệu, cái nhìn không quá ba giây.



"Thắng!" Người đàn ông trung niên nói.

"Dạ?" Mộ Dung Thắng đáp, không sai người này là Mộ Dung Thắng, người hiện tại đang đấu giá.

"1 Tháng sau, tại phía Nam sẽ có một hội đấu giá, theo như tình báo thu được thì sẽ xuất hiện một cái nhẫn trữ vật, hãy xuống đó cùng với Lục Dực và lấy món đồ đó về đây." Người đàn ông trung niên ra lệnh và Lục Dực chính là người đi theo Mộ Dung Thắng lúc này.

"Thưa cha, con có điều thắc mắc." Sự xưng hô của hai cha con có mức quá kính cẩn, tựa như cấp trên với cấp dưới chứ không còn là cha con.

"Nói đi."

"Thưa cha, nếu như là đấu giá thì nó cũng chỉ là một cái nhẫn trữ vật trống thôi mà, theo như con được biết thì nhà chúng cũng đã có hai, ba chiếc rồi, cần gì thêm một cái nữa?"

"Nếu nó thật sự chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật bình thường thì nó thật sự là không cần thiết, nhưng nó lại liên quan đến một bí mật khác trong tương lai vì vậy nó là thật sự cần thiết."

"Nếu nó thật sự quan trọng vậy, thì tại sao cha lại không tự thân mình đi để cho nó đảm bảo chắc chắn?"

"Không kịp, ta cảm thấy cơ thể có chút không được ổn định, cần bế quan trong một khoảng thời gian dài, nên trước lúc đó ta sẽ phân phó đầy đủ cho mọi người trong nhà, và nhiệm vụ của con là bằng bất cứ giá nào cũng phải mang nó về đây, vì chúng ta đang bị nhà nước theo dõi nên không thể trực tiếp rút một số tiền lớn được, nếu như để nhà nước phát hiện ra chiếc nhẫn thì có thể sẽ b·ị c·ướp đi, nên số tiền ta đưa con sẽ có giới hạn là 30 tỷ, cũng không thể tránh khỏi có người biết về giá trị thực sự của chiếc nhẫn mà trả giá cao hơn, thì lúc đó con nên biết làm gì nhỉ?" Người đàn ông trung niên vẫn như cũ xem tư liệu, vừa xem vừa nói, rất tĩnh lặng, không hề có một ngọn sóng nào.

"Nhưng thưa cha, con không phải là người mạnh nhất trong nhà, chỉ có luyện khí bát đoạn, cha có thể kêu anh hai đi mà."

"Nó đã có nhiệm vụ khác để làm, vì thế ta mới cho Lục Dực đi theo, con cứ làm theo những gì ta bảo, đừng có mà cãi nữa." Người đàn ông trung niên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Thắng nhưng ánh mắt của hắn thật sự lạnh lẽo không hề có chứa lấy một chút gọi là tình thương bên trong.



Mộ Dung Thắng nhìn thấy ánh mắt đó thì có chút không khỏi run người, mặc dù là cha con nhưng mỗi lần cha hắn nhìn hắn thì ánh mắt lúc nào cũng lạnh lẽo.

"Con đã hiểu, thưa cha." Mộ Dung Thắng cúi mặt xuống nói, không dám nhìn người đàn ông trung niên.

"Hiểu rồi thì đi đi, nhớ lấy bằng bất cứ giá nào cũng phải mang nó về."

"Dạ." Mộ Dung Thắng vâng lời, sau đó là đi ra khỏi căn phòng để lại người đàn ông trung niên giờ này đang ngồi thẫn thờ, ngước mắt nhìn lên một tấm hình treo trên tường.

Tấm hình đó là hình chụp của hai người đang ôm lấy nhau, một nam và một nữ, nam thì trông tướng tác rất giống với người đàn ông trung niên, còn nữ thì lại rất xinh đẹp.

"Tất cả mọi thứ đều vì tương lai chúng ta, ta cần phải mạnh mẽ hơn để có thể gặp lại được nàng, cho dù có làm người khác tổn thương đi nữa." Người đàn ông trung niên thì thầm.

Trở lại với hiện tại, sau khi Mộ Dung Thắng trả giá thì ngay sau đó cũng đã có người trả giá cao hơn, gia chủ của các gia tộc đã từ bỏ chiếc nhẫn này không thèm trả giá nữa, vì theo bọn hắn nghĩ thì thứ này không hề đáng đến mức phải trả số tiền cao như thế.

Giá cả lại một lần nữa được nâng lên, cao đến mức mà mọi người đều phải trầm trồ, vì quá cao nên chỉ còn Mộ Dung Thắng và một người đàn ông che mặt lúc đầu.

"27,5 tỷ." Người đàn ông che mặt trả giá

"27,7 tỷ!!!" Mộ Dung Thắng kêu lên, đây là giới hạn, hiện tại tiền hắn chỉ còn có từng này, nếu người đàn ông che mặt lần nữa tăng giá thì hắn sẽ không thể theo, đến lúc đó chỉ còn nước từ bỏ, nếu từ bỏ thì phải chuyển qua kế hoạch đánh c·ướp.

"27,7 tỷ!!! Có ai trả giá cao hơn nữa không ạ? 27,7 tỷ lần 1, 27,7 tỷ lần 2." Hứa Duyên hô to lên, lần thứ 3 vẫn chưa được nàng nói ra, nàng đang đợi, liệu còn có ai sẽ trả giá cao hơn nữa không, nhưng làm nàng thất vọng là không có ai lên tiếng, kể cả người đàn ông che mặt.

"27,7 tỷ lần thứ 3, chốt giá!!! Xin chúc mừng quý khách đây đã mang được chiếc nhẫn trữ vật này về." Hứa Duyên chỉ về phía Mộ Dung Thắng và nói, số tiền này đã cao hơn mức dự đoán của nàng nên không có gì phải thất vọng cả.

Nghe thấy tiếng chốt giá vang lên Mộ Dung Thắng mới thực sự thở dài nhẹ nhõm ra một cái, hắn cứ sợ rằng có người sẽ tiếp tục trả giá nhưng không, may mắn lần này đã mỉm cười với hắn.

"Đừng nên cảm thấy nhẹ nhõm vội, đây chỉ mới là mở đầu, còn một thứ khó khăn hơn đang đợi chúng ta đến khi mang nó về lại nhà." Đằng sau lưng, Lục Dực lên tiếng.