Chương 119: Trung Lưu Linh Kiếm Thật Sự.
Người đàn ông che mặt trước tiên lao lên đánh đòn phủ đầu, công kích của hắn không hề mạnh, đơn giản chỉ là đưa tay ra đánh tới một quyền, mục tiêu chỉ là đánh giá thực lực của Lục Dực.
BIết rằng người đàn ông che mặt đang thăm dò hắn, Lục Dực cũng không hề ngu mà theo, mà vận khí trong cơ thể để tung ra một quyền đủ mạnh đánh trả.
Uỳnh!!
Hai quyền của hai người chạm lấy nhau, kèm theo đó là rung động của không khí bắn về phía người đàn ông, như vậy có thể thấy rằng người đàn ông đang ở thế yếu hơn Lục Dực.
Sau khi v·a c·hạm, cảm nhận được sức mạnh bên trong quyền pháp của Lục Dực, người đàn ông cũng không có vướng lại nhiều, nhanh chóng rút tay lại, nhảy lui về phía sau.
Trở về trạng thái ổn định, người đàn ông mới nhìn lại cánh tay vừa ra quyền của mình, các ngón tay có chút run lên.
Người đàn ông mạnh mẽ nắm tay thành hình nắm đấm, dừng lại việc run, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn lấy Lục Dực, cười nói: "Không tệ, quả nhiên là cữu đoạn, chỉ có cữu đoạn mới có thể làm ta trở nên thích thú, nhưng mà ngươi phải biết, cữu đoạn cũng có mạnh có yếu, mà ngươi lại không mạnh lắm."
Lục Dực sau khi thấy đòn đánh của bản thân thất bại, cũng trở lại tư thế chuẩn bị, mặc dù lúc nãy vận khí đánh ra một quyền như vậy không tính mà quá mạnh nhưng cũng là đủ nhưng khi đối đầu với một quyền bình thường của người đàn ông chỉ có thể khiến người kia run lên thì đây quả thật là một điều tồi tệ, người đàn ông trước mặt nói không sai, cữu đoạn cũng có mạnh có yếu, nếu so sánh với người đàn ông thì hắn quả thật yếu.
"Ngươi nói rất nhiều đấy." Lục Dực bình tĩnh nói, với tình huống như này Lục Dực vẫn có thể giữ được một cái đầu lạnh.
"Có vẻ như ngươi là một người không thích nói chuyện, vậy thì dẹp đi, nên nhanh chóng lấy chiếc nhẫn." Người đàn ông buồn chán nói, sau đó là lần nữa lao lên, mục đích lần này không còn là thăm dò nữa mà là nhanh chóng kết thúc ở đây lấy đi chiếc nhẫn.
Người đàn ông vận lấy khí trong cơ thể, chia khí ra và đi đều qua các chi để có thể tăng sức mạnh trong những quyền pháp và sự nhanh nhẹ trong bước chân, hắn nhanh chóng tiến tới trước mặt Lục Dực, ra quyền mạnh.
Lục Dực biết rằng lần này không còn là thăm dò nên khi người đàn ông xuất quyền, hắn cũng nhanh chóng vận khí trong cơ thể, đưa tay đón đỡ.
Tuy cũng là cữu đoạn nhưng khi v·a c·hạm, Lục Dực hoàn toàn bị đẩy lùi 3 bước, 3 bước, tuy ngắn nhưng đủ nói lên sự chênh lệch, Lục Dực nhăn mặt.
"Ha ha, sao vậy, sao vậy? Hãy cố gắng mà chống đỡ đi, nếu không sau khi ta g·iết ngươi thì sẽ đến lượt tên đằng sau ngươi đây." người đàn ông cười lên, và tiếp tục ra quyền đánh với Lục Dực.
Lục Dực ra sức chống đỡ lấy từng quyền mà người đàn ông đánh tới, càng tiếp lấy Lực Dực càng rơi vào thế bị động, không thể đánh trả dù chỉ một quyền.
"Đây là có chuyện gì? Đây không thể nào là sức mạnh của cửu đoạn được." Lục Dực vừa chống đỡ vừa nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này khi cả hai tách nhau ra giữ một khoảng cách nhất định, Lục Dực như nhớ đến một thứ gì đó, không khỏi cẩn thận nhìn kỹ người đàn ông hơn.
"Không sai, ngươi không phải cửu đoạn, ngươi là thập đoạn." Sau khi xác nhận lấy những gì hắn tưởng, Lục Dực mới lên tiếng nói.
"Ô, ngươi có thể nhìn ra à? Không hổ là người của Mộ Dung thế gia." Người đàn ông bất ngờ với phán đoán của Lục Dực, không phải ai cũng có đủ bình tĩnh để có thể nhìn nhận và quan sát tình huống hiện tại.
"Ngươi biết Mộ Dung thế gia?"
"Đây cũng không phải là bí mật gì, chả qua là người ta không thèm nhắc tới các ngươi nữa thôi, nhưng mà điều đó có thật sự quan trọng lúc này không?" Người đàn ông không cho là gì, nói.
Lục Dực nghe vậy thì cũng cho là vậy, cũng đúng, đó cũng không phải là điều gì bí mật chả qua là nó bị cấm nhắc lại thôi.
"Này Lục Dực, luyện khí có thập đoạn?" Đứng ở đằng sau Lục Dực, Mộ Dung Thắng lên tiếng hỏi.
"Ô, ngươi không biết sao? Mặc dù là người của Mộ Dung thế gia ư? Thế thì để ta giải thích cho ngươi nghe thế nào là thập đoạn....." Ngươi đàn ông bắt đầu giải thích cho Mộ Dung Thắng nghe về luyện khí, thứ mà những người tu luyện thường ít biết.
Từ miệng của người đàn ông, Mộ Dung Thắng có thể đại khái hiểu rằng, luyện khí thập đoạn là cách nói khi mà người tu luyện đã đạt cảnh giới luyện khí cửu trọng, ngay lập tức có thể đột phá lên ngưng linh khí cảnh - nhất ngưng nhưng thay vì đột phá, người tu luyện lại bắt đầu dồn nén lại, liên tục tăng cao lượng khí trong cơ thể và chui mài thêm các cơ quan trong cơ thể để có thể đạt được trạng thái hoàn mỹ, khi các cơ quan trong cơ thể bắt đầu chui mài thì người tu luyện không còn gọi cảnh giới đó là luyện khí cửu đoạn nữa mà là luyện khí thập đoạn, như vì bên ngoài lại không có gì thay đổi nên thường người ta hay nhìn nhầm thập đoạn thành cửu đoạn, giống như trường hợp của Lục Dực trước đó.
"Thật sự là ngoài ý muốn." Mộ Dung Thắng nói
"Đúng chứ? Thật là ngoài ý muốn nhỉ, nói đến đây là được rồi, giờ thì c·hết đi!!!" người đàn ông sau khi giải thích thì bắt đầu cảm thấy chán, trước mắt là một đứa cữu đoạn và một đứa bát đoạn, thật không đủ để hắn vui đùa, thế thì giải quyết nhanh luôn cho rồi, trước tiên là giải quyết tên cữu đoạn.
Người đàn ông trước tiên đánh tới Lục Dực, lần này thật sự là dùng toàn lực đánh lấy Lục Dực, muốn một quyền đi luôn.
"Thiết Mộc Quyền!!" Người đàn ông vận dụng quyền pháp, đánh tới Lục Dực.
Cho tới khi quyền pháp đến trước mặt, Lục Dực vẫn không có động tĩnh, người đàn ông cứ tưởng là ăn chắc nhưng ai ngờ đâu...
Keng!!! Xoẹt!!! Bịch!!
Không biết lúc nào Lục Dực từ sau lưng mốc ra một thanh kiếm cỗ, đưa sang ngang chặn lấy quyền pháp, quyền pháp tức thời chạm vào thanh kiếm.
Đã chặn được quyền pháp, trong khi người đàn ông vẫn còn trong trạng thái bất ngờ, Lục Dực lui về phía sau một nhịp, rồi nhanh chóng quơ lấy thanh kiếm qua cổ người đàn ông, tính một kiếm lấy thủ cấp.
Nhưng ai ngờ người đàn ông lúc đó cũng lấy lại được bình tĩnh, vội vàng nghiêng người về phía sau, tránh né được phát chém nhưng vẫn trúng phải mặt nạ của hắn, khiến mặt nạ bị nứt ra một nửa, lộ ra nửa khuôn mặt.
Lui về phía sau giữ khoảng cách, người đàn ông nhìn lấy thanh kiếm, thầm nghĩ: "Trung lưu linh kiếm lúc đấu giá sao? Vì không có "linh" nên ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, quả là một chiến thuật nham hiểm, thay vì lúc đầu không chọn lúc ta thăm dò để ra chiêu mà lại chọn lúc ta chắc chắn nhất lại ra chiêu nhằm tạo ra trường hợp bất ngờ khi nãy, bọn hắn biết mặc dù là thăm dò nhưng ta lại luôn cảnh giác. Trường hợp này cần loại bỏ ngay lập tức, trước khi có những thứ bất ngờ khác xảy ra."
"Thật sự là một pha suýt soát, chiến thuật không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, giờ thì đến lượt ta cho ngươi thấy, thế nào mới thật sự là trung lưu linh kiếm." Người đàn ông mở miệng khen ngợi, sau đó từ chiếc nhẫn có trên ngón tay, kêu ra một thanh kiếm, thanh kiếm này thật sự mới tinh, hoàn toàn khác xa so với trung lưu linh kiếm mà Lục Dực cầm, đã vậy trên thanh kiếm còn tỏa ra một loại khí thế sắc bén, khát máu, làm cho bên ngoài đang xem lấy cuộc chiến Lương Tín Nhân hai người đều có thể cảm nhận được.
"Đây là thứ gì? Thật sắc bén, như muốn cắt đôi khí trên người ta vậy." Lương Tín Nhân khó chịu, nói.
"Nếu không nhầm thì đây chính là "linh"." Thiên Thành cũng khó chịu không kém, nói.
""linh"? Là gì?"
Thiên Thành cố gắng giải thích cho Lương Tín Nhân nghe về "linh" sau đó Lương Tín Nhân mới thật sự hiểu thế nào mới thật sự là linh kiếm.
"Vậy là trên tay tên kia mới thật sự là trung lưu linh kiếm, thật kinh khủng."
Phía bên dưới Mộ Dung Thắng và Lục Dực cũng không kém cạnh.
"Đây là "linh"? Quả thật khác xa so với thanh kiếm ta đấu giá trước đó." Cảm nhận được khí thế tỏa ra trên thanh kiếm Mộ Dung Thắng cảm thán, Lục Dực thì trợn mắt lên mà nhìn lấy thanh kiếm người đàn ông lấy ra.
"Các ngươi thấy sao? Đã cảm nhận được thế nào mới thật sự là linh kiếm chưa?" Người đàn ông thấy biểu cảm trên mặt Mộ Dung Thắng hai người liền cười nói.
"Ngươi đây là người của bọn hắn? Ngươi đáng lý ra không nên xuất hiện ở đây, đây là trái với quy ước trước đó." Lục Dực kêu lên, thứ hắn nhắc tới Mộ Dung Thắng cũng không hề biết.
"Ngươi đang nói thứ gì ta thật sự không hiểu? Bọn hắn là ai?" Người đàn ông bày ra khuôn mặt không hiểu nhìn Lục Dực nói.
"Không hiểu sao? hay là giả ngu?"
"Mà chúng ta bỏ qua chuyện đó đi, giờ thì đến lượt ta ra chiêu nhỉ? Đón kiếm!!!" Người đàn ông đánh trống lãng, quay trở lại cuộc chiến trước đó.
"C·hết tiệt."
-------------------------------
Những đọc giả đọc lấy chương này, xin chúc mọi người có một năm mới an khang và bình an.
Chúc mừng năm mới 2023.