Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 116: Nhẫn Trữ Vật




Chương 116: Nhẫn Trữ Vật

"2,2 tỷ!!" Người báo giá là Tống Thái Thương, mới chỉ có một chập thôi mà giá của thanh kiếm đã được đẩy lên hơn 2 tỷ, đây là một con số không hề nhỏ.

"2,3 tỷ!! Ta không tin các ngươi còn đủ tiền để có thể báo giá thêm." họ Mộ Dung, nói, sau lưng hắn lúc này có một người áp sát lại, nói nhỏ vào trong tai họ Mộ Dung.

"Cậu chủ, tiếp tục tăng giá không phải là ý hay, chúng ta cần giữ tiền cho món cuối, dù sao thì đây cũng là yêu cầu của ông chủ." người đó nói.

"Ta biết, nên lúc này đây ta mới tăng giá, tiền của chúng ta mang có lẽ sẽ không đủ nếu như trực tiếp đấu với đám người này, dù chỉ là một chút đi nữa, ta cũng nên cho bọn hắn chảy chút máu." Có vẻ như họ Mộ Dung đang vì một thứ gì đó mà cố tình tạo sự đấu tranh đối với Tạ Nhược và Tống Thái Vũ.

"Mong sao cậu chủ thức thời, cậu nên biết, nếu như lần này xảy ra sai lầm thì ông chủ sẽ...." mặc dù xưng hô với họ Mộ Dung là cậu chủ nhưng người này không hề e ngại mà cảnh cáo lấy.

Họ Mộ Dung nghe thế liền nghĩ tới thứ gì đó, liền không khỏi run cả người, khuôn mặt xanh mét, có vẻ như sẽ có một thứ không hay ho gì sẽ xảy ra nếu hắn lỡ mất cơ hội lần này.

"Ta biết rồi, ngươi đừng nói nữa!!" Họ Mộ Dung hoảng sợ, nói

Người kia nghe vậy cũng liền không nói gì nữa mà lui lại phía sau, đứng im như một bức tượng.

"2,3 tỷ!! Có ai ra giá cao hơn không?" Hứa Duyên hét giá lên, nhưng tiếp đó lại không có ai tiếp tục tăng giá kể cả Tống Thái Thương và Tạ Nhược.

"Đây là có chuyện gì? Sao bọn hắn lại không tăng giá." họ Mộ Dung sốt sắng nói nhỏ.

"Giá trị." Người kia lần nữa lên tiếng.

"Là ý gì?" họ Mộ Dung không hiểu, hỏi.



"Cậu chủ vẫn là chưa đủ tinh tế a, mỗi một món đồ đều có giá trị của nó, không phải thứ gì cứ bị tranh giành là chứng tỏ nó đáng giá, cần phải xem lấy tình trạng và việc sử dụng. Thanh kiếm này tuy là trung lưu linh kiếm nhưng từ ngoài ta có thể thấy nó không còn "linh" trong đó nữa, thứ nó biểu hiện ra chỉ còn là bản chất như độ bén, bên ngoài nứt mẻ, không biết còn có thể sử dụng được bao lâu, thứ này không đáng trên 2 tỷ."

"Bọn hắn đã trả 2,2 tỷ trước đó."

*Cậu tự hiểu."

"Đuỵt mọe, lũ chó." họ Mộ Dung không khỏi tức giận rống lên, khiến xung quanh ai cũng nghe thấy.

Mặt khác, Tống Thái Thương nghe thế liền không khỏi nở nụ cười mỉm: "Nhận ra rồi sao, nhưng vẫn là quá trễ, trẻ người non dạ, kiếm vô "linh" thì mua về thì chả biết dùng được bao lâu cả."

"Ba, "linh" là gì?" Lúc này sau lưng Tống Thái Thương, một nam tử trẻ tuổi có chút không hiểu liền hỏi, từ lời nói có thể biết ngay đây là con của Tống Thái Thương, Tống Lãnh, do được nuôi dạy như người tu luyện từ nhỏ nên đến nay hắn đã đạt tới luyện khí bát đoạn.

"Trước khi trả lời, thì con hãy thử xem, con cảm nhận được gì từ thanh kiếm đó." Tống Thái Thương không lập tức trả lời mà trước tiên hỏi.

Tống Lãnh nghe vậy liền tập trung lấy tinh thần, nhìn lấy thánh kiếm, cố gắng cảm nhận thanh kiếm, nhưng hắn lại không cảm nhận được gì cả: "Không có gì."

"Đúng vậy, không cảm nhận được gì cả, như vậy chứng tỏ nó không có "linh" bất cứ thanh kiếm nào được tạo ra đều mang trên người bản chất và "linh" "linh" là thứ bao bọc lấy kiếm, "linh" có rất nhiều dạng nhưng chủ yếu nhất vẫn là khí thế sắc bén, không phải sắc bén của bản chất mà là khí thế sắc bén do thời gian dài chém g·iết và được mài dũa trong chiến đấu, đó là "linh"" Tống Thái Thương giải thích cho Tống Lãnh nghe.

"Thì ra là vậy."

"Ngươi vẫn là thua kém thằng anh của ngươi, sau khi về thì trở vô thư phòng tìm hiểu lấy lịch sử, thật vô dụng." Tống Thái Thương sau khi ân cần giải thích thì là chửi, so sánh.



Tống Lãnh nghe vậy thì chỉ có thể im mồm mà lắng nghe, không dám cãi ra miệng, nhưng trong lòng vẫn là không chịu phục, đây không phải là lần đầu hắn bị đem ra so sánh với anh của hắn, Tống Lĩnh, người được công nhận sẽ trở thành gia chủ trong tương lai, là một người tu luyện xuất chúng, 21 tuổi đã đạt tới ngưng linh khí cảnh - Nhất ngưng, lần cuối gặp mặt là một năm trước, hiện tại không rõ tung tích.

"2,3 tỷ lần 1, 2,3 tỷ lần 2, 2,3 tỷ lần 3, CHỐT GIÁ!!! Xin chúc mừng vị khách họ Mộ Dung đây đấu giá được thanh kiếm cổ này với giá 2,3 tỷ, cuối buổi đấu giá quý khách hãy đến sau sân khấu để thanh toán." Hứa Duyên hô lên chốt giá và đưa quạt chỉ về phía họ Mộ Dung.

Họ Mộ Dung không chịu được gõ bàn.

"ầm."

"Không sao, cứ xem như nó là món quà đi kèm đi, vẫn còn đủ để có thể giành lấy thứ đó, chắc chắn sẽ được." họ Mộ Dung cố gắng an ủi bản thân bằng những lời lẽ có ý nghĩa.

Người kia đứng đằng sau lắc đầu

"Ngu ngốc." Tạ Nhược cười, nói.

Tiếp đó buổi đấu giá diễn ra với các món đồ khác nhau như thuốc, đồ cổ, và đặc biệt hơn đó là v·ũ k·hí sơ lưu, tất nhiên những món đồ này được trả với giá từ 100 triệu cho đến 1 tỷ bên trong, Lương Tín Nhân vì cảm thấy những món đồ này quá mắc và không có nhiều tác dụng đối với hắn nên hắn cũng không có cố gắng để đấu giá món nào cả.

“Được rồi, được rồi, giờ đây là món đồ kế cuối, thứ này có lẽ sẽ khiến nhiều người sức đầu mẻ trán để tranh đây, xin mời.” Hứa Duyên không ngần ngại nói, câu nói đầy sự bí ẩn và khiến cho nhiều người mong đợi.

“Đây, linh thạch, một khối linh thạch, thứ thật sự cần thiết đối với mọi người tu luyện, giá khởi điểm 500 triệu mỗi lần trả giá không thấp hơn 10 triệu, bắt đầu.” Hứa Duyên dở lấy khăn che, hiện ra trước mắt mọi người là một khối đá nặng tầm 3kg, bên trên có vết nứt, xung quanh tỏa ra một luồng khí trong suốt, khiến cho mọi người trong phòng đều có thể cảm nhận được và không khỏi thèm khát nó, vì thứ tỏa ra là linh khí, nên năng lượng tỏa ra cũng rất thuần tuý, nhưng để tránh sự tiết linh khí ra ngoài, Hứa Duyên từ trong người lấy ra một tấm bùa dán lên linh thạch, linh thạch cũng trở thành một khối đá bình thường, nhưng bên ngoài là vậy, nhưng bên trong thực sự là linh thạch, cuộc đấu giá lần nữa bắt đầu.

————————————————

Qua một khoảng thời gian đấu giá, linh thạch lần này rơi vào tay gia tộc họ Lâm với số tiền là 1,5 tỷ, đúng vậy chính là gia tộc họ Lâm, lần đấu giá thanh kiếm cổ họ đã không hề xuất hiện nhưng lần này lại xuất hiện, còn lý do tại sao linh thạch chỉ còn 1,5 tỷ là vì vết nứt trên nó, lần trước cảm nhận được linh khí phát ra cũng là do vết nứt làm linh khí bên trong bị rò rỉ ra ngoài, nên Hứa Duyên mới dùng một tấm bùa để phong ấn lại, như vậy thì giá trị của nó cũng giảm theo.

Không chỉ gia tộc họ Lâm xuất hiện các gia tộc khác ngoại trừ gia tộc họ Lý ra cũng đều xuất hiện, ngoài ra những người bí ẩn khác cũng xuất hiện lấy, thân phận của những người này thì không ai biết.



“Có vẻ như cuộc đấu giá đã trở nên vui nhộn hơn rồi nhỉ, giờ đây sẽ là món đồ cuối cùng, cũng là món đồ khiến cho buổi đấu giá hôm nay diễn ra trễ như vậy, xin mời!!!” Hứa Duyên tươi cười, nói.

Từ trong cách gà lần này đi ra là một lão già, trên thân không có bất cứ khí tức ba động nào, nhìn như một người bình thường đúng nghĩa, nhưng không ai trong phòng này lại tin vậy, món đồ cuối cùng lại đưa cho một người bình thường cầm thì có hơi vô lý.

Hứa Duyên không nói nhiều mà đưa tay kéo lấy khăn che, xuất hiện trước mắt mọi người là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn hoàn toàn bình thường, nhưng những người ở đây đều là người tu luyện, nên không cần nói bọn họ cũng biết đây là thứ gì.

Toàn trường bắt đầu trở nên xôn xao, người này nói nhỏ với người kia, người của các gia tộc cũng vậy.

“Đây chính là….”

“Không sai! Là nó…”

“Thứ chỉ xuất hiện trong cổ thư, số lượng ít muốn đáng thương.”

“Nhẫn trữ vật!!!”

—————————————

“Có vẻ như mọi người đã đoán ra được thứ này nhỉ? Không sai, đây là nhẫn trữ vật, độ hiếm thì không cần phải nói, nơi tìm thấy thì chúng tôi cũng sẽ không nói, nhẫn này là nhẫn rỗng, bên trong có 1 mét khối thể tích trống, tác dụng thì không cần phải nói vì cái tên của nó đã nói lên tất cả, như vậy thì chúng ta bắt đầu đấu giá thôi, giá khởi điểm không có, giới hạn mỗi lần tăng giá cũng không có, bắt đầu đi." Vẫn như thường lệ Hứa Duyên giới thiệu một vài chi tiết của món đồ cho mọi người nghe, sau đó là tạo dáng bắt đầu kêu gọi cuộc đấu giá.

"Không ngờ món chính của đấu giá hội lần này lại là nhẫn trữ vật, về độ hiếm thì quả thật nó hiếm thật nhưng đối với những người tu luyện có tu vi thấp như chúng ta thì nó không có quá nhiều tác dụng." Thiên thành đưa ra đánh giá của mình về chiếc nhẫn trữ vật, thì đúng là như vậy, người tu luyện có tu vi thấp thì đâu có quá nhiều đồ đâu để mang mà cần nhẫn trữ vật.

Nhưng đối với những người tu luyện có tu vi cao hoặc những người tu luyện nhưng mang trên người vai trò xã hội như các gia tộc thì đó có lẽ là một thứ cần thiết, đơn giản là để cất giấu tài liệu, những thứ quý giá chẳng hạn.

Những thứ cần biết thì cũng đã biết, cái lợi trong đó cũng đã suy ra được ngay, giờ đây là cuộc cạnh tranh bắt đầu.