Chương 115: Sự Tồn Tại Của Gia Tộc
Tuy nghe Thiên Thành nói có vẻ có lý nhưng vẫn có chút không đáng, nhưng thôi kệ đi, tiền của hắn, hắn thích dùng sao thì dùng,
Chỉ mới món đầu tiên đã 15,9 triệu rồi, vậy không biết những món sau giá cả sẽ như thế nào? Cho đến cuối cùng có thể lên cả tỷ không chừng, lần đấu giá hội này đi quả nhiên là không sai, xem cái cách người giàu tiêu tiền a.
"Đây là món thứ hai, là một thanh kiếm cổ, được cho là xuất hiện vào những năm 500 TCN thời kỳ có thể nói là đỉnh cao của tu luyện và được phát hiện cách đây không lâu. tại Trung Quốc." Hứa Duyên đưa tay mở lấy tấm khăn che ra, xuất hiện trước mắt lập tức là một thanh kiếm gỉ sét.
Dòng chảy của thời gian đã làm mất đi hình dạng ban đầu của thanh kiếm, lưỡi kiếm có nhiều vết nứt và sức mẻ, tuy vậy nhưng khi Hứa duyên cầm thử thanh kiếm lên để thị tẩm cho mọi người xung quanh xem, thì nó có thể dễ dàng chém đứt một cục đá có độ dày 40cm, chuôi cầm kiếm đã bị gãy đi một khúc.
"Như mọi người thấy đấy, mặc dù đã trải qua thời gian lâu dài, nhưng thời gian vẫn không thể làm mai một đi sự sắc bén trên thanh kiếm, đây là một thanh trung lưu linh kiếm, giá khởi điểm 100 triệu, mỗi lần ra giá không thấp hơn 5 triệu, bắt đầu." Hứa Duyên đập lấy cái quạt vào tay, sau đó đưa lên phía trước.
"Trung lưu linh kiếm? Đó là trung lưu linh kiếm, không ngờ buổi đấu giá này lại có trung lưu linh kiếm xuất hiện, mặc dù không biết đây là kiếm gì nhưng cần bắt lấy, 200 triệu!! " Một người nào đó ngồi trên tầng lầu phía trên nói nhỏ, khuôn mặt bất ngờ, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chăm vào thanh kiếm, sau đó là báo giá.
"200 Triệu, 200 triệu lần 1, còn ai nữa không?" Hứa Duyên chỉ quạt về phía tầng lầu, nói.
Lương Tín Nhân vừa nghe thấy báo giá liền có chút muốn sặc, bất ngờ nói thầm: "200 triệu? Mới món thứ 2 đã 200 triệu? Và 200 Triệu để mua thanh kiếm này?"
"200 triệu? ngươi nên nhớ đây chỉ là người thứ nhất đấu giá, số tiền đó còn có thể tăng nữa, dù sao thì nó cũng là trung lưu linh kiếm." Thiên Thành tỏ ra không có gì bất ngờ, nói.
"Trung lưu linh kiếm?"
"Nếu như ta không lầm thì linh kiếm hiện tại được chưa làm ba cấp, hạ tru·ng t·hượng, những thanh kiếm được gọi là linh kiếm tại vì chúng nó có thể xuất hiện vào những năm TCN, vào thời kỳ đó, bất cứ thanh kiếm nào cũng có thể là linh kiếm, nhưng không hiểu sao theo thời gian, linh kiếm càng ngày càng ít, đến nay thì không được bao nhiêu thanh, để lòi ra được một thanh trung lưu linh kiếm thì còn khó nữa, nên cũng không thể trách thanh kiếm này có giá sẽ vượt qua 1 tỷ." Thiên Thành giải đáp cho Lương Tín Nhân về thứ gọi là linh kiếm
Lương Tín Nhân cũng đã hiểu thứ gọi là linh kiếm lại có sự tồn tại như vậy: "Thì ra là vậy."
"Được rồi, im đi mà xem tình hình, đây sẽ là một cuộc đối chọi gay gắt đấy." Thiên Thành nói, Lương Tín Nhân nghe vậy thì cũng im miệng, xem lấy.
Quả nhiên, sau người đầu tiên báo giá thì đã có người thứ hai báo lên: "250 triệu!!"
Có người thứ hai thì cũng có người thứ ba, thứ tư.
"290 triệu!!"
"320 Triệu!!"
----------------
Số tiền được báo càng ngày càng tăng cao, con số đã vượt qua cả tỷ, làm Lương Tín Nhân ngồi xem cũng có chút nhức nhối.
Hầu hết người báo giá chủ yếu là những người ngồi trên lầu, đối với những người đó thì số tiền này có vẻ như không là gì cả, nhưng đối với những người tầng cuối như Lương Tín Nhân thì đây là một con số trên trời.
"1,23 tỷ!!"
"1,23 tỷ!! 1,23 tỷ lần thứ 1, còn ai ra giá nữa không? Nên nhớ đây là một thanh trung lưu linh khí, muốn tìm được một thành như này là rất khó, có thể đây là thanh cuối cùng không hay." Hứa Duyên la lên nói, giọng nói này, có cảm giác y hệt như đang lùa gà vậy.
"Ta ra 1,3 tỷ, mọi người hãy nể mặt ta mà đừng ra giá nữa." Một người ngồi ở lầu ba báo giá, đồng thời xin phép lấy xung quanh.
"1,31 tỷ, nể mặt ngươi? Ngươi là ai mà ta phải nể?" Một người khác cùng tầng lên tiếng.
"Đừng có nói như mặt ngươi lớn lắm không bằng, 1,33 tỷ!!" Lại là một người khác nói.
"Đừng có mà cho mặt mũi mà không nhận, các ngươi biết ta là ai không? 1,34 tỷ!!" Tranh nhau thì tranh chứ báo giá là không thể quên.
"Là ai kệ ngươi, 1,35 tỷ."
"Ta là Tống Thái Thương, các ngươi hãy nể lấy mặt của ta đi, 1,36 tỷ!" Người tên Tống Thái Thương lên tiếng
"Tống Thái Thương? Thì ra là ngươi Thái Thương, ta cứ tưởng là ai? Nếu như là Tống Thái Thương thì ngươi đừng có mơ mà ta nể mặt, 1,38 tỷ!!" Người này không thua kém nói.
"Ngươi... Nói như vậy ngươi là...Tạ Nhược nhỉ?' Tống Thái Thương nói.
"Rất lâu không gặp nhỉ Thái Thương." Tạ Nhược giọng nói đầy mỉa mai.
"Thế thì để xem, ai mới là người có được thanh kiếm cổ đó, 1,4 tỷ!!" Tống Thái Thương nổi giận nói.
"1,41 tỷ."
"Thái Thương và Nhược a, đừng nghĩ rằng chỉ các ngươi mới thật sự có tiền, 1,45 tỷ!!" Lần này là một người khác báo giá, đã vậy còn không sợ hai người trước.
"Ngươi là ai?" Tống Thái Thương và Tạ Nhược đồng thanh hỏi.
"Ta họ Mộ Dung." Người này chỉ giới thiệu mỗi họ.
"Mộ Dung? Mộ Dung? Nếu như không lầm thì họ Mộ Dung các ngươi nằm ở phía Bắc, tại sao lại xuống đây?" Tạ Nhược hỏi.
"Không, không, các ngươi sai rồi, bất cứ chỗ nào có đấu giá hội đều có người của chúng ta." họ Mộ Dung nói.
"Hừ, các ngươi thật sự nghĩ rằng các ngươi đủ giàu để có thể trải dài khắp nơi ư, đừng có đùa, ta cũng không tin số tiền ngươi đang cầm trên người đủ gắng gượng với bọn ta,1,46 tỷ." Tống Thái Nhược khinh thường nói, nghe họ Mộ Dung có vẻ như kinh khủng đấy, nhưng không đến nỗi rằng nó có thể trải dài xuống phía Nam để đe dọa bọn hắn.
"Thế thì thử xem." Họ Mộ Dung nói.
Thế là cuộc đấu giá của ba người này bắt đầu, không ai thua kém bất kỳ ai, đều cố gắng ra một cái giá đủ lớn để cho người kia thấy sợ mà bỏ, nhưng ai ngờ đâu...
-------------------
Đang xem kịch vui Lương Tín Nhân không khỏi có nhiều câu hỏi trong đầu, liền quay sang hỏi Thiên Thành: "Tống Thái Thương và Tạ Nhược là ai? Còn cái họ Mộ Dung này?"
"Tống Thái Thương, gia chủ hiện giờ của nhà họ Tống, tổ tiên là người Trung Quốc nhưng sau khi sang Việt Nam thì cưới lấy vợ Việt, nhờ vào tài làm ăn và là một gia tộc tu luyện, đã phát triển được cho tới nay thành một gia tộc lớn ở Sài Gòn, vì có nguồn gốc là Trung Quốc nên gia tộc này thường xảy ra t·ranh c·hấp giữa các con em để giành lấy quyền thừa kế, mỗi người trong gia đình này đều có khả năng tu luyện."
"Tạ Nhược, tổ tiên là người Bắc di cư xuống Nam, cũng là một người tu luyện, dựa vào sức của bản thân ông đã tạo dựng lên một gia tộc như bây giờ, hai gia tộc này lúc đầu không có bắt cứ phân tranh nào, nhưng khi đất nước tiến tới Xã Hội Chủ Nghĩa thì tính độc quyền của hai gia tộc đã không còn, mà bị xã hội phân chia, từ đó sự phát triển của gia tộc bị lấn chiếm, giống như kiểu "Đá chén cơm" ấy, từ đó là sự cạnh tranh gây gắt, nhà họ Tống xem việc đánh bại nhà họ Tạ như sự chứng nhận, chỉ cần người nào đó đánh lấy được thì sẽ được xem như trở thành gia chủ đời kế tiếp."
"Ngược lại nhà họ Tạ không hề có phân tranh, nhưng trên thương trường lại không thua kém ai, muốn trở thành gia chủ thì phải tự mình tạo dựng sự nghiệp và được gia tộc công nhận. Còn họ Mộ Dung thì ta thật sự không biết, dù cho đã từng đi nhiều nơi nhưng thật sự chưa nghe thấy cái họ này." Thiên Thanh một mạch giải thích cho Lương Tín Nhân về Tống Thái Thương và Tạ Nhược.
"Gia tộc? Thứ này còn tồn tại?" Lương Tín Nhân hỏi.
"Còn chứ, chả qua là nó tồn tại dưới một dạng hình thức khác thôi, chỉ cần nhà đông con và có 3 đời trở lên thì đã
có thể tính là một gia tộc, hình thức tồn tại của gia tộc bây giờ là công bằng, quyền lực không còn tập trung vào gia chủ nữa, mà bất cứ ai cũng có thể tự lập và tự ra quyết định của mình, nhưng vẫn có một số gia tộc vẫn giữ lại hình thức cũ, đơn giản là tham lam. Dưới Sài Gòn tổng cộng có 7 gia tộc, ứng với Tống, Tạ, Đặng, Lâm, Phan, Hoàng và Lý, trong đó nhà họ Lý là gia tộc có hình thức mới nhất, mỗi một thế hệ chỉ có một con, không quan trọng trai gái, nhưng cần sự dạy dỗ tốt." Thiên Thành giới thiệu sơ lược cho Lương Tín Nhân về các gia tộc lớn còn tồn tại dưới Sài Gòn, có thể nói số lượng còn khá nhiều, tận 7 gia tộc.
Lần này Lương Tín Nhân mới thật sự biết về gia tộc, lúc đó cứ nghĩ rằng chỉ có Trung Quốc mới tồn tại những thứ như này, nhưng ai ngờ rằng bên Việt Nam vẫn có, chắc có lẽ là sự tồn tại của chế độ phong kiến và các suy nghĩ cổ hủ vẫn còn in dấu trong tâm trí.
Nhưng Lương Tín Nhân vẫn có chút hiếu kì về gia tộc họ Lý mà Thiên Thành nói tới, để được khen thì không hề dễ.
Trong lúc Lương Tín Nhân và Thiên Thành nói chuyện thì cuộc đấu giá đã đi đến đỉnh điểm.