Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 114: Nhật Linh Thảo




Chương 114: Nhật Linh Thảo

"Thật.. Thật nguy hiểm, cũng may có ngươi nhắc kịp lúc." Lương Tín Nhân may mắn nói.

"Không có gì, nơi này không giống như những nơi khác, quy tắc giang hồ ở đây bị hạn chế, không được đấu đá, cũng như là xô xát trong này, và cũng không được tùy ý tra xét, thăm dò ngươi khác, lý do là để bảo mật." Thiên Thành giải thích một chút về nơi đấu giá này.

Đúng như Thiên Thành đã nói, Lương Tín Nhân cẩn thận nhìn lại xung quanh thì thấy ai ai cũng đang đeo lấy một cái mặt nạ trên mặt, không có tác dụng che giấu khí tức nhưng đủ để không ai phát hiện ra được danh tính của bọn hắn.

"Chủ của đấu giá hội đây không thuộc bất cứ phe phái nào, nhưng không có nghĩa là người này yếu, ngươi có thể thấy, nơi đây xung quanh đều được bảo vệ nghiêm ngặt, và những người bảo vệ này ngươi không thể cảm nhận được một cách chắc chắn tu vi của bọn hắn, bất cứ ai cũng vậy đều không thể cảm nhận được một cách chắc chắn từ bọn hắn."

"Thế có ai đã từng xung đột chưa?"

"Ta không biết, nhưng nghe nói là từng có trường hợp như vậy xảy ra, và nhóm người đó không ai sống sót, thủ cấp bị cắt và được cắm cọc trước cửa ra vào để răn đe."

"Gớm vậy à?" Lương Tín Nhân có chút hốt hoảng, g·iết người thì trước đó đã từng g·iết rồi, nhưng vẫn không tới nổi là phải cắt thủ tiếc, chỉ cần nghĩ đến quá trình này thôi là đã có chút nhức nhối rồi.

"Đó chỉ đơn giản là những người bảo vệ bên ngoài, còn bên trong cơ. Bên trong còn có những người lợi hại hơn đấy."

Lương Tín Nhân nghe vậy thì gật đầu một cái, không phải nói, tuy chỉ là một chỗ đấu giá nhưng đã ngọa hổ tàng long thế này, trước đây đi khắp đường thì không thấy một người tu luyện nào, nhưng đến đây thì khác, khắp nơi đều là người tu luyện.

"Đi thôi, đừng đứng đực ra đó, tới chỗ kia mua một cái mặt nạ đeo vào, tránh bị rò rỉ thân phận." Thiên Thành nhắc nhở, sau đó là dẫn đầu đi trước.

Lương Tín Nhân vì là lần đầu tới, nên chỉ có thể đi sau Thiên Thành: "Ngươi đã tới đây rồi sao?"

"Có mấy lần, nhưng ở chỗ khác nhau." Thiên Thành vừa đi vừa trả lời câu hỏi của Lương Tín Nhân.



"Còn có những chỗ khác sao?"

"Còn chỗ khác nữa à?"

"Có, ở đây cũng có thể được xem như là chi nhánh thôi, những nơi khác như Hà Nội, Đà Nẵng, Huế, Nha Trang, đều có, chỉ là thời gian diễn ra là khác nhau thôi."

"Ồ."

"Đến rồi, ngươi vào mua đi, mua một lần là có thể dùng ở mọi chi nhanh đấu giá này." Thiên Thành chỉ tay nói.

Lương Tín Nhân gật đầu, sau đó bước tới vị trí được chỉ để mua, làm hắn có chút bất ngờ là chỉ là một cái mặt nạ bình thường nhưng lại mắc đến như vậy, tầm 5 triệu 1 chiếc, nhưng nếu như thứ này là bắt buộc thì chỉ có thể ngậm ngùi mà mua lấy, sau đó Lương Tín Nhân trở lại chỗ của Thiên Thành.

"Sao vậy? Tiếc tiền sao? Đừng có tiếc tiền, mặt nạ này cũng là một thứ hàng độc quyền, bên trong có in dấu của nơi này, bên ngoài không thể mua được." Thiên Thành gặp Lương Tín Nhân trở lại, trên tay cầm lấy mặt nạ, khuôn mặt tiếc đứt ruột, liền không khỏi cười nói.

"Nếu là như vậy thì thật có chút đáng, mong sao nó không phải hàng rẻ tiền, rơi cái xong vỡ." Lương Tín Nhân thầm nói, 5 triệu là đủ hắn trả tiền nhà một tháng chứ không phải ít, mặc dù đã có hơn trăm triệu trong người nhưng tiền vẫn là tiếc a.

"Thế thì giữ cho kĩ vào, đeo mặt nạ vào và đi thôi, chúng ta cần đi lấy số." Thiên Thành nói, sau đó lần nữa dẫn đầu đi trước.

Tới trước cửa ra vào của nhà đấu giá, hai người nhanh chóng báo danh, sau đó từ người ghi báo danh nhận lại vị trí chỗ ngồi, vì hai người bọn hắn đến khá trễ nên số ghế rơi vào 2998 và 2999.

Sau khi nhận được số ghế, hai người bọn hắn cũng tiến luôn vào bên trong, có vẻ buổi đấu giá sẽ diễn ra trong vài phút nữa.

Vừa mới tiến vào Lương Tín Nhân đã cảm thấy choáng ngợp trước quy mô của căn phòng đấu giá, bên ngoài chưa là gì so với bên trong, khi mà nơi đây giống như căn phòng dành cho buổi hòa nhạc opera vậy, khác là quy mô của nó to lớn hơn, trên tầng lầu là các căn phòng dành cho người có bối cảnh thâm sâu, hoặc là có nhiều tiền, lầu càng cao chứng tỏ gia sản cũng như bối cảnh càng cao.



Tất nhiên rồi, nói như vậy Lương Tín Nhân hai người cũng chỉ là người ở tầng thấp nhất, đã vậy còn rơi vào hàng ghế gần sau cùng, nhưng cũng may là ở đây có lắp ráp thêm màn hình ti vi, chiều lấy sân khấu.

"Không ngờ bên trong còn lớn hơn ta tưởng." Lương Tín Nhân nhỏ giọng cảm thán.

"Ngươi nghĩ đây là lớn? Không, không, đây chứ là gì đối với nhà đấu giá ở Hà Nội đâu." Thiên Thành nói.

"Lớn vậy à?"

"Đúng vậy, bởi vì phần lớn người tu luyện tập trung đông dần từ Nam lên Bắc, do khi xưa, cần đến thời nhà Nguyễn thì phía Nam chúng ta mới được mở rộng, theo đó là sự di cư của người Việt ta từ Bắc xuống Nam bắt đầu tiếp diễn, trong đó cũng có người tu luyện đi theo." Thiên Thành kể lại.

"Thì ra là vậy." Lương Tín Nhân đã có thể đoán trước được phần nào lịch sử của người tu luyện ở phía Nam nhờ sách sử, nhưng hắn lại không hề biết sự chênh lệch của hai bên.

"Mà, chuyền đó kể sau đi, buổi đấu giá bắt đầu rồi."

Sau khi Thiên Thành ngắt lời, ánh đèn khắp nơi liền tắt đi, khắp căn phòng đấu giá liền trở nên tối thui, tiếp đó ánh đèn lại được bật liên, nhưng hội tụ lại trên sân khấu.

Trên sân khấu bây giờ đang đứng lấy một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người thì phải nói là hoàn hảo không có chỗ chê, mặc trên người là một bộ áo dài truyền thống Việt Nam, trên tay cầm lấy một cái quạt xếp.

"Xin chào tất cả mọi người, cảm ơn mọi người đã đến đây tham gia buổi đấu giá của chúng tôi. Xin lần nữa giới thiệu, tiểu nữ là Hứa Duyên, người sẽ chủ trì cuộc đấu giá ngày hôm nay, chắc mọi người đang mong chờ lắm về cuộc đấu giá hôm nay, vì vậy không để mọi người chờ lâu, mời, đưa món thứ nhất lên." Hứa Duyên tự giới thiệu bản thân cho những người có ở đây, sau đó là vào luôn vấn đề của hôm nay.

Tiếp đó là hai người đeo mặt nạ từ bên trong cánh gà đi ra, trên tay cầm theo một món đồ, được bọc lại bởi chiếc khăn che màu đỏ.

"Món đầu tiên của ngày hôm nay là, thứ này!!" Hứa Duyên nói, đồng thời kéo lấy chiếc khăn che màu đỏ ra, lập tức hiện ra trước mắt mọi người là một cây cỏ, không sai, là một cây cỏ, vì sao lại gọi là cây cỏ? Tại vì nó khác với những cọng cỏ ngoài đường là nó có phiến là dài hơn, trên đó còn nổi những đường vân xanh.



"Đây là Nhật Linh Thảo, một loại cỏ hiếm gặp ở thời đại bây giờ, nó được gọi là Nhật Linh Thảo là vì nhờ vào hấp thu lấy linh khí trong quá trình nhật thực diễn ra, có thể nói nó là dị loại, trăm ngàn cộng mới lòi ra một cây. vì sao lại là linh khí ư? Vì quá trình nhật thực được xem là quá trình hội tụ linh khí, những người đứng trong khu vực đó trong quá trình nhật thực đều có thể tu luyện, nhưng nó cũng sẽ nhanh chóng biến mất." Hứa Duyên bắt đầu giải thích, tuy chỉ là nói bình thường, nhưng bằng một cách nào đó, âm thành của nàng có thể vang vọng khắp phòng đấu giá.

"Ồ." Rất nhiều người kinh ngạc trước loại cỏ này, nhưng vậy đồng nghĩa với việc bọn họ cũng không hề biết đến Nhật Linh Thảo.

"Vì bản thân nó đã hấp thụ linh khí, nên nó có tác dụng dùng để làm thuốc, hoặc là trực tiếp hấp thụ linh khí của nó để tu luyện, nhưng nó có một nhược điểm, đó là do quá trình nhật thực thường diễn ra không được lâu, nên linh khí tích chứa trong nó cũng không được nhiều, không có quá nhiều tác dụng đối với luyện khí thất đoạn trở lên, vì vậy giá khởi điểm là.... 10 triệu, mỗi lần trả giá không thấp hơn 100 ngàn, bắt đầu." Hứa Duyên tường tận nêu lên chi tiết của Nhật Linh Thảo

"10 Triệu." Một người nào đó cùng tầng với Lương Tín Nhân dơ tay.

"10 Triệu lần 1, có ai nữa không?"

"10,1 triệu."

"10,3 triệu."

.....................

"15,6 triệu."

"15,6 triệu lần 1, còn ai trả giá cao hơn nữa không? 15,6 triệu lần 2..." Hứa Duyên hô lên.

"15,6 triệu để mua một cây cỏ, thực sự đáng chứ?" Lương Tín Nhân có chút bất ngờ với số tiền mà mọi người chi ra vì chỉ để mua một cây cỏ, có chút không đáng và lãng phí tiền bạc, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì bên cạnh đã có tiếng phát ra.

"15,9 triệu!."

"Vị khách kia trả 15,9 triệu, có ai trả giá nữa không? 15,9 triệu lần 1. 15,9 triệu lần 2. 15,9 triệu lần 3, chốt giá!. Vị khách kia cuối buổi đấu giá hãy tập trung tại sau sân khấu để nhận vật phẩm, giờ đây thì đến món đồ thứ hai." Hứa Duyên gõ lấy trên tay cái quạt để làm dấu hiệu chốt giá, tiếp đó nhanh chóng gọi món đồ thứ hai đi lên.

"Uy, ngươi điên hả, bỏ 15,9 triệu để mua cây cỏ?" Lương Tín Nhân có chút không hiểu hỏi lấy Thiên Thành đang ngồi bên cạnh, đúng vậy người vừa ra cái giá đó là Thiên Thành.

"Điên cái gì? Ta chứ có phải ngươi đâu mà không thấy đáng, ngươi đây đã lục đoạn mà ta chỉ có ngũ đoạn, tất nhiên cần thứ này để hấp thu tăng tu vi rồi." Thiên Thành không thua kém, nói, có vẻ như hắn vẫn chưa biết Lương Tín Nhân đã đạt tới thất đoạn, nếu hắn mà biết thì bây giờ chắc hộc máu vì thời gian tu luyện của Lương Tín Nhân quá.