Chương 112: Luyện Mạch
Vì là mới đột phá nên Lương Tín Nhân cũng tập trung vào tu luyện để có thể củng cố cảnh giới bây giờ, vượt qua lục đoạn, tới thất đoạt, thì đồng nghĩa với việc đã hoàn thành quá trình luyện cốt, tiếp đây sẽ là luyện mạch, hay còn gọi là luyện kinh lạc.
Kinh lạc là đường vận hành của khí huyết toàn thân bao gồm kinh mạch và lạc mạch. Kinh mạch là đường chính và thẳng, tuần hành ở sâu. Còn lạc mạch là đường ngang như hệ thống võng lưới tuần hành ở nông. Những phủ tạng cơ quan trong cơ thể và da lông cân mạch của cơ thể con người liên kết thành chỉnh thể hữu cơ thống nhất là nhờ chức năng của kinh lạc.
Kinh lạc có 12 kinh lạc chính đồng thời có quan hệ mật thiết với các huyệt đạo, huyệt đạo chính là vị trí để khi và khí của các tạng phủ (Lục phủ ngũ tạng) đến và đi ra ngoài cơ thể, về mặt y học thì nó cũng là nơi để áp dụng thủ thuật châm cứu chữa.
Huyệt đạo gồm kinh huyệt, huyệt ngoại kinh và a thị huyệt
Kinh huyệt là những huyệt nằm trên 12 kinh lạc chính và mạch Đốc, mạch Nhâm, không những vậy kinh huyệt còn được chia ra thành nhiều huyệt khác nhau.
Nhưng nói tóm lại, hệ thống kinh lạc trong cơ thể là đường vận hành của khí huyết toàn thân, kinh lạc trên cơ thể giúp cho tạng phủ trong các cơ quan lông da cân mạch của cơ thể con người liên kết thành một chỉnh thể hữu cơ thống nhất.
Luyện mạch giai đoạn này là giúp cho các kinh mạch trong cơ thể trở nên cứng cáp, khó đứt gãy, đồng thời tăng khả năng vận dụng khí trong cơ thể.
Quá trình luyện mạch nghe thế thôi chứ nó thật không dễ dàng để luyện, việc đứt đoạn xương cốt thôi đã đủ đưa một người đến cảm giác đau đớn tột cùng, lạc mạch bị đứt thì còn kinh khủng hơn nữa, chỉ cần lơ tơ mơ nhiều khi lạc mạch đứt đoạn hoàn toàn đến lúc đó chỉ có thể trở thành phế nhân, không thể di chuyển.
Nhưng tu luyện mà, để có thể đạt được một mức độ cao hơn thì phải chịu lấy đắng cay, không có cái của ngon nào là từ trời rơi xuống, cái gì cũng phải có cái giá của nó.
Mặc khác, luyện mạch giai đoạn này cũng có một cách khác để tu luyện, đó là dùng những dược liệu có lợi cho kinh mạch sau đó tạo thành thuốc để tắm là có thể, nhưng nỗi đau nhận phải cũng không hề kém với việc tu luyện chay.
Tất cả các dược liệu cần thiết để có thể tạo thành thuốc đã được ghi lại trong cuốn sách phong ấn trong đầu, tổng cộng có 5 loại dược liệu: Viêm Thái Thảo, Thông Kinh Mộc, Tráng Ngọc, Mặc Thủy và Nham Thổ.
"Những dược liệu này.... có chút giống với... ngũ hành." Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
Ngũ hành ứng với Kim Hỏa Mộc Thủy Thổ, những dược liệu trên cũng ứng với.
Tuy đã biết được những dược liệu này, nhưng làm cách nào để thu thập mới là vấn đề, thời đại này mà muốn tìm những thứ như này là không thể.
"Có vẻ như không thể "Nạp Vip, nạp lần đầu" rồi, thôi thì cày chay vậy." Lương Tín Nhân than thở một cái rồi sau đó là dứng lại quá trình tu luyện, tu luyện lúc này đã không còn tác dụng gì, ngoài việc bổ sung lại khí đã mất.
"Cũng nên trở về thôi, không ngờ trường hợp này lại xảy ra, cũng chưa kịp báo trước cho gia đình, giờ về chắc chắn ăn chửi, nên chuẩn bị tinh thần thôi." Lương Tín Nhân hít lấy một hơi thật sâu, sau đó là tự tin bước xuống giường, nhưng tự tin chưa được bao lâu thì đã bị dập tắt.
Lương Tín Nhân nhìn thấy trên giường có một v·ết m·áu, không khỏi nghĩ tới rằng bản thân lúc đó bị chà đạp đến mức hộc cả máu ra lên cả giường, thật đáng xấu hổ, đấng nam nhi còn đâu nữa.
Vứt những suy nghĩ đó sang một bên, Lương Tín Nhân trở xuống dưới chỗ tiếp tân để tính tiền, cũng không phải gì lạ khi bị xem đây như việc trả thù, nhưng cũng khá may là nó rẻ.
Leo lên chiếc xe của mình rồi trở về nhà.
Lương Tín Nhân lò dò, nhẹ nhàng bước vào trong nhà, từ từ đi lên cầu thang không muốn phát ra tiếng động.
Trở lại trong phòng thì nhìn thấy Lê Hiền Hòa đang ngủ, hắn cũng lần nữa nhẹ nhàng bước tới cạnh giường, nhẹ nhàng đưa người nằm xuống,cho đến khi nằm đúng tư thế thì mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
"Anh làm gì vậy?"
"Waaa!" Một tiếng nói bất ngờ phát ra bên cạnh tai Lương Tín Nhân, khiến hắn hoàn toàn trở nên bất ngờ, la lên.
"Em làm cái gì vậy? Làm anh giật cả mình?" Lương Tín Nhân nói
"Anh mới làm cái gì đấy? Đi đâu mà đến bây giờ mới về?" Lê Hiền Hòa hỏi.
"Anh ở bên nhà Hoàng Sơn, có chút say nên ngủ lại luôn tại đó, không kịp nhắn tin về." Lương Tín Nhân bịa ra lời nói dối, nói
"Ngủ tại đó? Hay là ngủ với con nào? Trên người anh có mùi con gái." từ lúc Lương Tín Nhân nằm xuống, Lê Hiền Hòa đã ngửi được một mùi hương khác từ trên người hắn.
Không phải nói chứ mũi của con gái thật thính, đối với những người khác thì nó không có tác dụng, nhưng đối với bạn trai của mình thì công suất của nó chạy giống như 200% các giác quan khác cũng được cường hóa, thật đáng sợ và khó hiểu.
"À thì, đây là lúc nãy đi về, anh nhìn thấy một nữ có ý định nhảy cầu, anh liền lao ra ngăn cản lại, khuyên người đó vài câu, sau đó chở người đó về luôn, gặp chuyện này chúng ta không thể làm ngơ, đúng chứ?" Lương Tín Nhân nói hoàn toàn là sự thật, có điều là cái biến lấy nội dung phía cuối cùng.
Lê Hiền Hòa không nói gì mà nhìn chằm chằm lấy hắn, một lát sau thì giơ chân lên đá hắn xuống giường.
"Gì vậy?" Lương Tín Nhân bị đá xuống giường liền ngẩng đầu lên hỏi.
"Đi tắm đi, đừng mang mùi con khác lên giường của em." Lê Hiền Hòa chùm chăn che mặt, nói.
"Hì hì, thế thì anh đi tắm đấy, trời cũng không còn sớm, em cũng nên dậy đi là vừa rồi chúng ta ăn sáng." Nói xong thì hắn cũng chui vào phòng tắm để tắm rửa.
Mọi thứ diễn ra đúng theo kịch bản thường ngày, tắm rửa, vệ sinh, đánh răng, súc miệng, tiếp đó là ăn sáng chung với nhau, tiếp đó là chia nhau ra mà đi học, như một cái máy vậy.
Ở trường học, thì chỉ cần học những thứ được đưa đến trước mặt, ngồi nói chuyện với bạn bè.
Cho đến trưa thì đi ăn trưa với Tô Ngọc Đạt, hai thằng con trai lúc nào cũng cặp kè với nhau thật không sáng suốt, nhưng may là có sự xuất hiện của Lý Thiên Hương nên mọi chuyện có vẻ tốt hơn.
Lý Thiên Hương cũng đến nhà ăn để dùng bữa trưa, nhìn thấy Lương Tín Nhân bàn còn trống nên cũng đến góp vui, bên cạnh nàng còn có Đặng Bảo Nhi, bạn thân của nàng.
"Ui, đây chẳng phải Tín Nhân sao? Đã lâu không gặp, chắc cũng từ lúc đó nhỉ?" Đặng Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
"Đúng nhỉ, đã lâu không gặp." Lương Tín Nhân cảm thấy người này có chút không tệ, nhưng cũng không đến nỗi khiến hắn phải thân thiết, nên chỉ đơn giản là chào hỏi qua loa.
Với sự tồn tại của Tô Ngọc Đạt khi thấy gái thì hắn không nói nhiều mới lạ, những người khác thì ngồi nghe để hắn đó nói cho nó nhộn nhịp hơn trong bữa trưa.
Trong lúc ngồi ăn trưa thì điện thoại Lương Tín Nhân réo lên, cũng thường thôi, hai ba tin nhắn hoặc nhắc nhở ấy mà.
Lương Tín Nhân bật điện thoại lên để xem, nội dung thứ được nhắc đến thì không khỏi cứng đờ người.
Một lúc sau thì mới bỏ muỗng xuống, đưa tay lên xoa xoa lấy con mắt, xoa vài lần thì mới hoàn toàn chắc chắn thứ đã thấy.
"Đuỵt con mẹ." Lương Tín Nhân không khỏi nói nhỏ.
Tuy là nói nhỏ, nhưng ba người đang ngồi xung quanh thì vẫn có thể nghe được.
"Mày nói gì vậy, có con gái ở đây mà văn tục thế." Tô Ngọc Đạt trước tiên trách cứ.
"Có chuyện gì vậy Tín Nhân?" Lý Thiên Hương từ tốn hỏi.
Lương Tín Nhân không nói gì mà đưa điện thoại ra đằng trước cho mọi người nhìn.
Ba người thấy vậy cũng chồm người tới để nhìn, xong trên mặt của ba người cũng trở nên cứng đờ, sau đó là bất ngờ.
"một...một...trăm....ba.... ba.... mươi... triệu? Cái đựu má, mày lấy đâu ra vậy?" Tô Ngọc Đạt không kiềm chế được mà văn tục ra khỏi miệng.
"Đúng vậy, từ đâu vậy Tín Nhân?" Lý Thiên Hương cũng bất ngờ hỏi, Đặng Bảo Nhi không nói nhưng ánh mắt đã nói lên mọi thứ.
"Từ công việc." Lương Tín Nhân gãi đầu nói, hắn thật sự cũng không ngờ là nhiều đến vậy.
Đây là số tiền mà hắn nhận được từ Thiên Thành, 35% giá trị, mà cũng đúng, dù sao thì đây cũng là Sài Gòn, đất chật người đông, tất đất tất vàng, tính ra thì số tiền này cũng không xem là quá nhiều.
Cũng không biết người thuê hắn là người nào mà có thể trả một số tiền như vậy.
"Mày làm công việc gì vậy? Giới thiệu tao với." Tô Ngọc Đạt nắm lấy áo Lương Tín Nhân, nói
"Việc này mày không làm được đâu." Lương Tín Nhân từ chối đáp.
"VÌ sao? Mày làm được mà sao tao lại không làm được."
"Không vì sao cả, mày cứ biết là máy không làm được là được rồi." Nói đùa, để cho Tô Ngọc Đạt làm thứ này thì chỉ có c·hết t·ại c·hỗ luôn quá.
Lý Thiên Hương lúc này thì đang suy nghĩ gì đó.
"Thế chị làm được không?" Đặng Bảo Nhi lúc này lên tiếng.
"Không luôn, không ai làm được cả, mà chắc cái này cũng chỉ được một lần không có lần thứ hai."
"ò..."
------------------
Cảm ơn KTH 100 đã đề cử. Xin cảm ơn.