Chương 111: Bị Chà Đạp?
"Sao vậy? Không nghĩ ra được lời khuyên à, nếu không có thì để tôi nhảy vậy." Thấy Lương Tín Nhân băn khoăn khá lâu, nữ nhân liền mở miệng nói.
"Từ từ, để tôi suy nghĩ cái đã, nếu như cô muốn nhảy thì dù sao cũng là c·hết, nên chờ một chút nếu như tôi không khuyên được thì cô nhảy cũng không muộn." Vì khá là vội vàng, Lương Tín Nhân lỡ buộc miệng nói, nói xong thì mới nhận ra là bản thân nói nhầm "C·hết mẹ, lỡ miệng."
Quả nhiên nữ nhân trước mắt nghe xong thì không khỏi run người, đây là dấu hiệu của sự tức giận tột cùng chăng hay là thứ gì khác? Lương Tín Nhân không biết, nhưng nữ nhân trước mắt ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt tức giận.
"Người ta thì nhảy cầu, cậu ở đó thì không khuyên người còn trù ẻo người ta, cậu mà không khuyên nhanh là tôi nhảy luôn đó."
Lương Tín Nhân nghe xong như muốn khóc vậy, tính làm người tốt ai ngờ lại gặp trường hợp khó đỡ thế này, hắn cũng không biết làm thế nào để khuyên, với cái lý do ép hôn thì hắn hoàn toàn bó tay, dù sao đây cũng là chuyện gia đình nhà họ, đâu liên quan tới hắn thì làm sao mà khuyên.
"À, mà gia cảnh cô thế nào?" Lương Tín Nhân hỏi.
"Cứ xem như là giàu đi."
Lại cứ xem như? Cuối cùng là thật sự giàu hay không giàu?
"Tôi nói chứ, nếu nhà cô giàu thì cô nên tận hưởng số tiền đó đi, còn việc ép hôn thì cô tìm thằng mà cô thích ấy, sau đó kết hôn một phát rồi làm cho có con, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm rồi, chắc cha mẹ cô cũng không có ép hôn nữa đâu." Lương Tín Nhân nói ra cái cách cơ bản nhất mà hắn biết, và cái cách này cũng từ các bộ tiểu thuyết mà ra, đối với hiện thực thì hắn không biết có hiệu quả không nữa.
"Nó không có tác dụng đâu, có những lời khuyên khác không?" Nữ nhân hỏi.
"Lời khuyên khác? Tôi chịu, thôi thì cô nhảy luôn đi." Lương Tín Nhân lắc đầu nói
"Tôi nhảy thật đấy?"
"Cô nhảy đi, mà dù gì cô cũng c·hết, thôi thì trước khi c·hết có thể cho tôi ....... không?" Lương Tín Nhân khuôn mặt bỗng trở nên lưu manh nói, hai tay còn cầm lại với nhau xoa xoa.
"Cút, lưu manh."
"Không được thì thôi, đợi cô nhảy xuống, xong cái lúc đó tôi xuống nhặt, do còn mới nên chắc vẫn còn ấm." Lương Tín Nhân không ngại nói
"Biến thái."
"Chứ biết làm sao được nữa, khuyên cô cũng không nghe, thôi thì trước khi c·hết làm một nháy cho nó sung sướng, c·hết cũng không đến nỗi nào đúng chứ?"
Nữ nhân trước mắt nghe vậy liền không nói gì nữa, thay vào đó là đi xuống, không còn đứng ở phía trên thành cầu nữa.
Lương Tín Nhân không khỏi bất ngờ, nghĩ thầm: "Thành công à?" Đây cũng là thứ mà hắn nhìn thấy trên mạng, để cho người nhảy cảm thấy tiếc bản thân mình, từ đó mà không có ý định nhảy nữa.
"Đấy, tôi nói cô nên quý bản thân mình hơn đi đúng chưa? Này, này,cô đi đâu vậy?" Lương Tín Nhân vừa lòng nói, nhưng nữ nhân trước mắt cứ như không nghe mà đi qua mặt hắn, một mùi thơm truyền lại, làm hắn có chút sao nhãn nhưng giờ không phải lúc tận hưởng, lỡ sao nữ nhân này lại tìm một cái cầu mới để nhảy thì sao?
"Uy, cô đi đâu vậy? Nhà cô ở đâu tôi đưa về." Lương Tín Nhân vừa đi sau vừa gọi.
"Được, cậu chở tôi, tôi chỉ đường." nữ nhân đi tới xe của Lương Tín Nhân, nói.
Nghe tới đây Lương Tín Nhân mới thở phào nhẹ nhỏm một cái, đã giúp người thì phải giúp cho đến cùng, Lương Tín Nhân trở lại xe, nữ nhân cũng ngồi đằng sau, hai người bắt đầu di chuyển.
Dưới sự chỉ dẫn của nữ nhân này, Lương Tín Nhân cứ liên tục đi vòng vòng, không có một điểm dừng nhất định, có nơi còn phải đi qua tận hai lần.
"Này, tôi nói chứ cô chả lẽ không biết đường à." Lương Tín Nhân nói.
"Sắp đến rồi, kìa, đằng trước 50 mét." Nữ nhân ngồi sau nói.
Lương Tín Nhân đi tới thêm 50 mét nữa thì gặp một cái nhà nghỉ mở 24/24.
"Cô không phải người ở đây à?" Lương Tín Nhân hỏi.
"Đúng vậy." nữ nhân nói, xong bước xuống xe.
"À, thế thì tôi chở cô tới đây vậy, cô vào bên trong thuê phòng mà ở đi, tôi còn phải về." Lương Tín Nhân cũng nói rồi tính quay xe để đi về, nhưng chưa kịp quay thì đằng sau lại truyền tới tiếng nói.
"Đi đâu vậy?" Nữ Nhân hỏi.
"Về chứ làm gì? đâu còn nhiệm vụ của tôi nữa."
"Thế cậu tính chuồng à."
"Chuồng gì?" Lương Tín Nhân không hiểu nói.
"Cất xe rồi vào trong thôi, không phải cậu nói muốn... sao?" Nữ nhân hai tay ôm ngực, nói
"Vãi loèn! Thôi, tôi chỉ muốn dùng cái đó để khuyên cô thôi, cô đừng tưởng thật, thế nhé,tôi đi đây." Lương Tín Nhân văn tục ra khỏi miệng, xong liền từ chối, nhanh chóng quay xe chạy trốn.
"Trễ rồi." Nữ nhân nói, tươi cười, xong cũng biến mất tại chỗ, sau đó là xuất hiện bên cạnh Lương Tín Nhân, tay đưa ra đánh vào gáy hắn.
Lương Tín Nhân thì chỉ nghe được thứ gì đó bên tay, xong liền bị thứ gì đó tác động vào, đầu óc dần mất đi ý thức.
Tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhưng trong đầu hắn liền đã nhiều hơn vài câu hỏi: Cái gì? Có chuyện gì? Ai đánh ta? Ta lục đoạn đỉnh phong đấy, sau đó là hoàn toàn mất đi ý thức, chìm vào cơn mê.
Sau khi Lương Tín Nhân ngất đi, thì nữ nhân bên cạnh đỡ lấy hắn.
"Lục đoạn đỉnh phong sao? Thật yếu đuối, không chịu nổi một đòn, không còn cách nào, bọn họ chắc cũng sắp đuổi tới đây." Nữ nhân này miệng nói nhỏ, cũng không sợ người nghe dù sao hiện tại cũng khá trễ.
"Thật là tiện nghi ngươi, vì bản thân ta không thể phản kháng lại được những người đó, chỉ vì cái thứ gọi là lợi ích bảo toàn, bọn họ muốn ép ta kết hôn với ngươi khác, có lẽ con cái cũng chỉ là thứ để bọn họ dùng để trao đổi, mà cũng đúng, với những người như bọn họ thì sống sót càng lâu mới là điều quan trọng, nếu đã không thể tự mình, dù gì cũng mất thì việc cho ngươi cũng được, phát hiện được ta thì xem như đây là cái duyên, mong sao ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn." Nữ nhân này nhìn lấy khuôn mặt của Lương Tín Nhân, trên khuôn mặt nàng giờ đây là sự bất lực, buồn bã, chỉ có thể chấp nhận thực tại, chạy trốn cũng không thể.
Qua một lát sau, nữ nhân mới hoàn toàn hạ quyết tâm, sau đó là vác Lương Tín Nhân đang ngất lên trên vai đi vào nhà nghỉ.
Sau đó hai tiếng, tại trong một căn phòng, nữ nhân mặc lại đồ của mình, sau đó đứng dậy, quay sang nhìn Lương Tín Nhân một cái, tiếp đó cúi người xuống cạnh tai Lương Tín Nhân, nói: "Mặc dù chỉ mới gặp lần đầu, nhưng đây cũng là một cuộc gặp gỡ khó quên, có lẽ ngươi sẽ không nhớ nhưng gì tối nay nhưng ít nhất thì hãy nhớ lấy tên ta, ta tên là....." nói xong thì hôn nhẹ lấy Lương Tín Nhân một cái, sau đó là đứng lên đi ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi nhà nghỉ thì lập tức xuất hiện trước mặt nàng là một đám người che mặt.
"Không cần nói, ta biết rồi, đi thôi." Nữ nhân này lập tức chặn lại miệng những người khác, sau đó là dẫn đầu đi trước, thở dài một hơi.
Đám người che mặt thấy vậy liền đi sau lưng hộ tống, nói hộ tống vậy thôi chứ thật ra là giá·m s·át, tránh những trường hợp chạy trốn lần nữa xảy ra, mà dù cho có chạy trốn được thì tìm ra cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Sáng ngày hôm sau, vào lúc Lương Tín Nhân thường hay dùng để tu luyện, hắn liền giật mình thức dậy, cảnh giác nhìn lấy xung quanh, nhưng lại không thấy bất cứ điều gì bất thường.
Cẩn thận di chuyển lấy thân thể thì cảm nhận được cảm giác mát mát truyền tới, đến lúc này hắn mới nhìn xuống thân thể mình, thì ngay lập tức giật mình, hắn giờ đây đang t·rần t·ruồng, không mặc lấy thứ gì, hông thì truyền tới cảm giác đau và mỏi.
"Cái mẹ gì vậy?" Lương Tín Nhân thầm nghĩ, nhớ lại tới tối hôm qua thì hắn b·ị đ·ánh ngất ngay tức khắc khi chưa kịp nhận ra bất cứ thứ gì, điều này chứng tỏ người đánh hắn tu vi rất cao, cao đến nỗi hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của người đánh lén.
Nhưng đánh lén thì đánh lén, tại sao lại phải đem hắn vào trong này rồi cởi đồ, hắn có chút nghi ngờ nữ nhân khi đó đánh, mà nếu như thật sự là nữ nhân đó đánh, thì tại sao người như vậy lại muốn nhảy cầu?
"Hay là cô gái đó thật sự muốn hóng gió? Vậy thì câu nói khi đó của ta mang ý nghĩa là chửi cô gái đó ngu? Chẳng lẽ đây là sự trả thù?"
Suy nghĩ chập hồi cũng thấy bản thân lúc đó may mắn, may mà nữ nhân đó không g·iết hắn, xém nữa là chầu ông rồi.
"Nhưng sao hông của ta lại đau nhỉ? Chả lẽ nữ nhân đó có máu S, thích chà đạp người khác để làm niềm vui? Người mạnh thường rất quái đản, trong chuyện thường nói không sai." Than thở cái nhẹ, Lương Tín Nhân nhặt đồ rơi dưới đất lên mặc lại, thôi thì cũng đang rảnh, hắn bắt đầu ngồi thiền luôn trên giường để tu luyện.
Lần này tu luyện quả thật có chút bất ngờ, rằng bản thân trước đó chỉ là lục đoạn đỉnh phong nhưng bây giờ đã bước chân vào thất đoạn, điều này có chút lạ.
"Chả lẽ bị chà đạp khiến ta đột phá? Ta có máu M à?" Lương Tín Nhân không khỏi nghĩ quẩn mấy hồi, thật sự là có chút không thể chấp nhận được thực tại, nhưng quả thật là hắn đã đột phá, thôi thì che giấu nó trong lòng đừng để người nào khác biết.
------------------------------
Cảm ơn KTH 100, thành nguyễn đã đề cử. Xin cảm ơn.