Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 110: Hóa Thi Thủy




Chương 110: Hóa Thi Thủy

"Này, những phong thủy đại sư các ngươi đều có dương khí à?" Lương Tín Nhân quay sang hỏi Thiên Thành.

Thiên Thành nghe xong thì bản thân không hỏi đỏ mặt, giọng có chút không được rành mạch: "Ờ... thì..... có."

Lương Tín Nhân phát hiện Thiên Thành có chút lạ liền hỏi: "Ngươi sao vậy? Đàn ông với nhau thì đỏ mặt cái đéo gì, đừng nói với ta là ngươi là gay nha."

"G·ay cái đầu cha ngươi, cút, đừng bao giờ hỏi ta câu hỏi như thế nữa." Thiên Thành nghe câu nói mà như muốn hộc cả máu ra ngoài, liền to giọng quát.

"Gì mà căng? Hỏi có mấy câu mà làm như.." Lương Tín Nhân nhỏ giọng nói, hắn không nghĩ đây đâu phải là câu hỏi gì khó mà sao Thiên Thành lại làm lố như thế.

Phía bên kia Thiên Thành thì không khỏi suy nghĩ: "Ngươi nghĩ ta muốn cái dương khí này à? Nhưng vì từ nhỏ đã học phong thủy thuật cho đến bây giờ không thể từ bỏ, từ bỏ thì cũng dễ nhưng từ bỏ sẽ không thể tu phong thủy thuật, nghiệp quật, không biết kiếp trước làm gì mà bây giờ gặp phải trường hợp này."

"Được rồi, không nói thì không nói, ngươi giờ làm gì thì làm đi, ta đứng bên xem, dù sao thì cũng không có gì làm." Lương Tín Nhân nói, tính ra bây giờ thì vẫn còn một khoảng thời gian nữa để đến giờ hẹn.

"Cút sang một bên, phiền vờ lờ." Thiên Thành câu có nói, nói xong thì cũng lập tức ngồi xuống dọn dẹp lấy những thứ còn sót lại của phong thủy trận trước đó.

Thiên Thành từ trong túi móc ra một cái lọ nhỏ, sau đó từ trong đó nhỏ ra vài giọt nước màu xám về những bộ phận cơ thể được dùng làm trung gian của phong thủy trận.

Vừa mới tiếp xúc, các bộ phận cơ thể mau chóng bị phân rã, chỉ một giọt nước, nhưng theo thời gian nó càng mở rộng, đến cuối cùng không còn sót lại gì trên mặt đất.

Cả quá trình Lương Tín Nhân đều nhìn thấy, hắn không khỏi lấy làm khinh ngạc, miệng thì thào nói: "Hóa Thi Phấn?"

Lời nói của Lương Tín Nhân bị Thiên Thành nghe được, hắn không khỏi khinh ngạc hỏi: "Ngươi biết Hóa Thi Phấn?"

"Ừ thì cũng xem như biết đi." Lương Tín Nhân ngập ngừng nói, thứ này hắn chỉ đọc qua trong các bộ tiểu thuyết, về quy trình thì hoàn toàn giống như những thứ vừa xảy ra trước mắt.

"Đây không phải Hóa Thi Phấn, mà là một phiên bản đơn giản hơn của nó." Thiên Thành nói.



"Đơn giản thế nào?"

"Hóa Thi Phấn, thì đúng như tên của nó là một chất bột, tác dụng như thứ này nhưng độ phân rã mạnh hơn, còn đây là Hóa Thi Thủy, được tạo ra bằng cách đưa thêm một số thành phần vào Hóa Thi Phấn để nó thành nước như này, như vậy thì tác dụng của nó cũng giảm theo."

"Dính vào người thì sẽ thế nào?"

"Như những gì ngươi vừa thấy."

"Thế còn dư không, cho xin ít." Lương Tín Nhân cười nói.

"Cút, có cứt ta cho, điều chế tưởng dễ à, ta nói chứ nguyên liệu của nó thôi đã muốn tìm ói ỉa rồi." Thiên Thành đứng lên, vừa di chuyển xung quanh, vừa nói chuyện.

"Không cho thì thôi." Lương Tín Nhân vừa theo sau vừa nói

-------------

Tiếp đấy một khoảng thời gian là cả hai người vừa đi vừa nói chuyện, cho tới lúc Thiên Thành hoàn thành xong công việc của hắn.

"Thành, ngươi nói rằng, sau khi sửa sang lại căn nhà thì nó sẽ được bán đúng không?" Lương Tín Nhân nghĩ tới vấn đề gì đó, liền hỏi lấy Thiên Thành.

"Đúng vậy, có chuyện gì à?" Thiên Thành trả lời.

"Ngươi nghĩ căn nhà này thì sẽ được bán bao nhiêu?"

"Ai biết? Ta cũng không phải chủ nhà."



"Thế tiền ta nhận từ ngươi đủ mua gì?"

"Ai biết? ta đâu có rành thứ này, mà nếu được thì ta sẽ hỏi giùm ngươi, dù sao tiền nhận cũng khá nhiều, nhưng ta nghĩ rằng ngươi không đủ mua thứ gì đâu." Thiên Thành nói

"Được rồi, cứ hỏi đi, nếu không được thì gửi tiền cho ta, ta sẽ dùng số đó để làm chuyện khác."

"Ừ, thế thôi, ta cũng về đây, xem như là xong rồi, giờ thì chỉ nhận tiền nữa là xong." Thiên Thành cũng không ở lại nhiều mà xong việc thì nhanh chóng trở về, sau khi tạm biệt Lương Tín Nhân thì cũng đi luôn.

Lương Tín Nhân thấy thời gian đã không còn sớm nên cũng rời khỏi đây đi tới nhà Hoàng Sơn.

Dựa trên địa chỉ được gửi từ Trường Vũ trước đó, Lương Tín Nhân phải đi qua một cái quận khác để có thể tới nơi cần tới, không phải nói chứ mặc dù đã tối thế này, nhưng trên đường vẫn còn đông đúc, rất nhiều xe chạy qua lại, nhiều vẫn là xe máy, làm hắn có chút kẹt xe nên thời gian đi cũng bị kéo dài.

Cho đến gần 8 giờ thì mới đến nhà Hoàng Sơn, mọi người đã tập trung tại đó rồi, Lương Tín Nhân chỉ cần tối ngồi xuống và bắt đầu bữa nhậu là xong.

Nói nhậu cho nó sang mồm vậy thôi chứ chủ yếu là tập chung lại để ăn uống thả ga, nếu có uống thì chỉ uống chút ít là đủ, dù sao thì hiện tại không giống với cấp ba, không thể thường xuyên gặp mặt, chỉ mấy khi mọi người có thời gian rảnh mới được như vậy.

Cũng như là ngày mai vẫn còn phải đi học, đám người bọn hắn cũng không thể quá đà.

Mọi thứ trở nên vui vẻ và ồn ào, người thì kể lắm chuyện, từ chuyện trên mạng xã hội đến những thứ hay trong cuộc sống hoặc những thứ lạ đời gặp phải, người thì âm thầm đớp lấy thức ăn, lìn lịt mà địt ra khói, đây là những thành phần thường thấy trong một bữa nhậu tuy đây không hoàn toàn là nhậu.

Cho đến cuối cùng, mọi thứ trên bàn không còn gì nữa, mọi người bắt đầu dọn dẹp và người nào về nhà nấy, dù sao cũng hơn 10 giờ rồi, tuy ăn không nhiều nhưng nói chuyện khá tốn thời gian.

Trên đường về, vì là phải đi qua một cái quận thì mới có thể trở về nhà, trên đường về, Lương Tín Nhân chạy khá chậm, dù sao cũng không có gì phải vội, nhà thì chắc mọi người đã ngủ rồi, cũng không ai nhắn tin hổi hắn về cả.

Trong lúc đi qua một cây cầu nào đó, thì Lương Tín Nhân vô tình nhìn thấy bóng dáng một người nào đó đang đứng trên thành cầu, hai tay dang rộng ra, kiểu như muốn nhảy xuống dưới.

Lúc đi lên cây cầu này Lương Tín Nhân đã chú ý lấy, cây cầu này phía dưới không phải là nước mà là một khu đất chứa lắm thứ đồ, được nối từ khu vực này và khu vực khác, nên chỗ này mà nhảy xuống thì chỉ có nhặt xác.

Vì đã là 10 giờ, nơi đây cũng không phải là một nơi nhộn nhịp gì, người qua cũng có nhưng không nhiều, và cũng không hiểu sao chỗ này có người sắp nhảy cầu mà không có ai tới khuyên can.



Lương Tín Nhân cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng dừng xe lại, chạy tới, sợ rằng tới trễ thì họ nhảy rồi, sống ở đời thì gặp những trường hợp thì ai cũng sẽ giúp thôi.

"Đừng, đừng nhảy!." Lương Tín Nhân tới gần, hô lên, hắn không dám lập tức chạy tới sau lưng người kia, hắn sợ bản thân sẽ làm người kia giật mình, lỡ chân nhảy xuống luôn.

Người đứng trên cầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thì không cảm thấy giật mình mà thay vào đó là một sự ngạc nhiên, người này không khỏi quay người lại nói: "Ngươi nhìn thấy ta?"

Khi người kia quay lại thì Lương Tín Nhân bỗng trở nên tâm thần sao nhãn, người trước mắt là một nữ nhân, tuổi tác thì rơi vào khoảng 24 cho đến 28, mái tóc bạch kim khác hắn với những người Châu Á khác là màu đen, cũng có thể là nữ nhân này nhuộm màu, tiếp đó là khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn không một vết xước, dáng dấp thì không thể nhìn thấy vì nữ nhân này đang chùm lấy thân thể bằng một bộ áo khoác kín, làm Lương Tín Nhân cũng có một chút quái lạ, thời tiết hiện tại cũng không quá nóng nhưng cũng không lạnh đến nỗi mà phải mặc đồ như này, giọng nói thì ngọt ngào, dễ nghe.

"Khụ, cô cũng không phải ma, sao mà không nhìn thấy." Lương Tín Nhân ho nhẹ một cái, lấy lại bình tĩnh, nói.

"Ồ, thế cậu gọi tôi có chuyện gì?" nữ nhân này lập tức thay đổi cách xưng hô để cho phù hợp với tình hình hiện tại.

"À, ờ, cô không nên nhảy cầu, nhìn cô có vẻ như còn khá trẻ, vẫn còn nhiều thứ trên đời để làm, không nên vì một phút bất đồng mà suy nghĩ nhảy cầu." Lương Tín Nhân trở lại vấn đề trước đó, nói

"Sao cậu lại nghĩ tôi nhảy cầu?" Nữ nhân này lập tức hỏi ngược lại.

"Không nhảy cầu thì làm gì, chả lẽ đứng trên đó hóng gió, đâu có ai ngủ tới nỗi đứng đó hóng gió." Lương Tín Nhân nhanh miệng nói, lời nói của hắn có chút đúng nhưng khi nữ nhân trước mắt nghe thì khuôn mặt bỗng chốc nhăn lại.

"Thế thì cậu hãy khuyên tôi đi, hãy làm cách nào đó để khuyên tôi không nhảy xuống đi." Nữ nhân này mở miệng nói, lời nói này khiến Lương Tín Nhân có chút chấm hỏi, trường hợp này là lần đầu tiên hắn thấy.

Thường thì người nhảy phải tỏ ra mình muốn nhảy lắm còn người khuyên thì phải khàn cản họng để ngăn cản, nay người nhảy lại yêu cầu người khuyên nói lời khuyên thì có chút lạ đời.

"À, ờ..." Lương Tín Nhân ấp úng liên tục, không biết bản thân nên nói gì, dù sao thì trường hợp này cũng là lần đầu tiên hắn gặp, và hắn cũng không biết người trước mắt vì lý do gì muốn nhảy cầu thì thế nào khuyên.

"Cô vì sao muốn nhảy cầu?" Vì khó lòng suy nghĩ, hắn lập tức hỏi nữ nhân lý do.

*Lý do sao? Cứ xem như là bị ép hôn đi." nữ nhân trước mắt suy nghĩ chập hồi liền nói ra lý do, nhưng lý do có chút củ chuối.

"Cứ xem như? Ép hôn? Đây là lý do à?" Lương Tín Nhân khuôn mặt nhăn nhó mấy hồi, nghĩ thầm.