Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 107: Gặp Lại




Chương 107: Gặp Lại

Về phía mỹ nữ, trong khi nàng đang cắm mặt quan sát lấy thực phẩm cũng như nguyên liệu thì cơ thể bỗng chốc run lên một cái, một loại cảm giác ớn lạnh, như có ai đang dòm ngó lấy thứ gì đó của mình, nàng liền ngẩng đầu lên quan sát lấy xung quanh thì thấy trong đám đông đang tụ lại gần đó, có nhô lên một cái đầu cao hơn đối với mọi người xung quanh, ánh mắt của người này hoàn toàn khác với những người còn lại.

Trong khi mọi người kèm theo ánh mắt hiếu kỳ để nhìn thì người này lại dùng ánh mắt như tìm hiểu, muốn xuyên thấu nội tâm nàng.

"Người này.... là hắn." Mỹ nữ công sở cũng nhận ra Lương Tín Nhân, cứ tưởng rằng hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, mặc dù lần trước có cảm giác bị nhìn thấu nhưng cũng chỉ là một lần, cho đến khi nàng trở về lại phía Bác thì chuyện này cũng như không có gì.

Nhưng đây nàng lại gặp hắn thêm một lần nữa, tuy không thể nói là có duyên nhưng nếu đã gặp rồi thì nàng muốn hỏi thử xem Lương Tín Nhân đã nhìn thấy được gì từ nàng.

Lương Tín Nhân nhìn thấy mỹ nữ công sở nhìn thấy mình liền có chút kinh ngạc.

"Người này có thể cảm nhận được ta? Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ hay là một thứ gì khác?"

"Phía đó thế nào?" Bên cạnh Lương Tín Nhân, Lý Thiên Hương hỏi

"Đúng như mọi người xung quanh nói, những người này thật sự đi quan sát chọ, không hiểu kiểu gì, thật lạ đời." Lương Tín Nhân trả lời, tiện thể bình luận thêm chút ít.

"Kệ đi, thế giới này thiếu gì cái lạ, nên người lạ cũng không ít."

"Thế thì về thôi, cũng chả có gì đặc biệt." Lương Tín Nhân đề nghị.

"Chờ đã, người nữ hình như vừa nhìn em vẫy tay kìa, a! người nữ đó cũng bắt đầu qua đây này." Lý Thiên Hương vẫn tiếp tục quan sát với chiều cao không hề thấp, nói.

"Hả? Chắc chị nhầm đấy, đi thôi." Lương Tín Nhân chối bỏ, lý do mà hắn muốn về là để chạy trốn, dù sao thì việc nhìn lén, hay là nhìn vào nội tâm của một người, đã không đúng, nay còn bị người đó nhìn lại có chút không ổn, hắn kéo lấy tay Lý Thiên Hương.

Bên phía mỹ nữ trông thấy Lương Tín Nhân muốn chạy trốn liền hô lên: "Tín Nhân."

"Đó, người nữ đó nhắc tên em kìa." Lý Thiên Hương nghe thấy liền níu lại, nàng có chút lạ rằng người nữ này có thể gọi tên Lương Tín Nhân thì tại sao Lương Tín Nhân cứ phải trốn tránh.

Haizzz, biết rằng không thể trốn tránh, Lương Tín Nhân chỉ đành ở lại chờ.

Một lát sau thì mỹ nữ công sở bước tới trước mặt Lương Tín Nhân, chỉ có một mình nàng, những người khác nàng đã phân phó đi chỗ khác, không ai dám cãi lại.



"Tín Nhân nhỉ, chúng ta lại gặp mặt." mỹ nữ công sở mở miệng trước

"Hai người là người quen hả?" Lý Thiên Hương bên cạnh hỏi.

"Người quen thì không tính, hai người bọn chị mới gặp nhau một lần hôm qua, chị sợ rằng em trai này vẫn chưa biết tên chị, có vẻ trễ nhưng xin giới thiệu, chị là Lăng Như Ngọc.* Lăng Như Ngọc giới thiệu, miệng cười mỉm, nụ cười mang tính chất xã giao là chính không có nhiêu phần cảm xúc.

"Lăng Như Ngọc? Lăng.. Như... Ngọc... Nếu như không lầm thì Lăng Như Ngọc là chủ tịch của chuỗi nhà hàng Lăng Nhạc nhỉ? Nói như vậy chị đây là chủ tịch??" Lý Thiên Hương nghe thấy cái tên liền có cảm giác quen thuộc, như đã nhìn thấy đâu đó, sau vài lần nhẩm thì nàng cuối cùng cũng nhận ra cái tên này, với một gia đình trí thức, thì việc tìm hiểu những thứ đang nổi hoặc những nhân vật đang hot thì không thể không có.

"Đúng vậy." Lăng Như Ngọc không chối cãi.

Bên cạnh Lương Tín Nhân thì cuối cùng cũng biết tên mỹ nữ này nhưng hắn có chút không hiểu tại sao Lý Thiên Hương lại bất ngờ.

"Thế nào? Nổi tiếng lắm à?" Lương Tín Nhân tò mò hỏi.

Hai nữ nghe thấy câu hỏi liền có chút im lặng, tối cổ thì cũng có mức độ chứ không hiểu tại sao có người không đọc lấy tin tức, trong khi điều này cũng hay xuất hiện trên ti vi.

"Em không biết thật à?" Lý Thiên Hương mở miệng hỏi.

"Biết gì? Có gì hot?"

"Nhà hàng Lăng Nhạc, em biết chứ?"

"Biết, gần chỗ làm thêm của em."

"Đó không chỉ là nhà hàng, mà là một chuỗi nhà hàng, được mở từ Bắc xuống Nam."

"Cái này thì em biết, nhân viên phục vụ bên em đã từng nói, nhưng nó cũng không tới nỗi phải hoảng hốt chứ?"

"Thì chị đang đứng đây là chủ tịch của chuỗi nhà hàng đó." Lý Thiên Hương nói

"Ô....." Lương Tín Nhân cất cao giọng ô lên.



"Thế nào? Giờ biết tên chị rồi thì có hứng thú vào làm chỗ chị chưa?" Thấy Lương Tín Nhân có vẻ kinh ngạc, nàng liền mỉm cười nói, đến mức độ này rồi mà vẫn không chấp nhận mới lạ.

"Không," Lương Tín Nhân lần nữa từ chối, lúc đầu thì đúng là hắn làm việc vì tiền, nhưng dần dần thì hắn cảm thấy không đáng, mà chuyển sang làm để biết người.

Hắn đây mới 18 tuổi, kinh nghiệm xã hội có thể nó là gần bằng 0, không phải không có mà là có ít, thông minh thì thông minh nhưng thông minh vẫn không đủ để có thể sống trong xã hội hiện tại, bất cứ một sơ suất nào cũng có thể dẫn tới hệ quả khác nhau.

Hai nữ nghe thấy Lương Tín Nhân từ chối đều trở nên bất ngờ, Lăng Như Ngọc thì cảm thấy việc đưa ra tất cả gia cảnh rồi nhưng người này vẫn từ chối thì thật là một người lạ, Lý Thiên Hương như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.

"Thôi được rồi, nếu như đã không muốn thì thôi, giờ thì nói chuyện của hai chúng ta." Lăng Như Ngọc nói tới đây thì hoàn toàn trở nên lạnh lùng.

"Ặc, chúng ta có chuyện gì sao?" Lương Tín Nhân ngượng ngùng hỏi ngược.

"Có nhưng không nhiều, chỉ có một."

"Chuyện gì?"

"Cậu đã nhìn thấy được gì từ tôi?" Lời nói băng lãnh, lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào.

*Người phụ nữ này.... Thật sự khác người, giác quan nhạy bén không thua kém gì người tu luyện, hay là do một thứ gì đó?" Lương Tín Nhân nghĩ thầm trong đầu, ngoài mặt thì cười ngượng ngùng nói: "Em có thấy gì đâu? Chị cứ đùa."

"Đừng cãi cối, nhìn vào mắc tôi mà nói này." Lăng Như Ngọc không buôn tha, tiếp tục truy cứu, trên thân tỏa ra luồng khí tức khiến người đối diện cảm thấy sợ và không thể chối cãi, nhưng đó là đối với người thường, còn đối với Lương Tín Nhân thì thứ này thật bình thường.

"Nếu như nói nhìn thấy thì có đấy....." Lời nói của Lương Tín Nhân có chút ẩn dụ, xong ánh mắt cứ liên tục nhìn lấy thân hình của Lăng Như ngọc, không phải nói chứ Lăng Như Ngọc thật sự xinh đẹp và vóc người bốc lửa, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn tiếp cận, nhưng vì trên người nàng tỏa ra một loại khí tức xa lánh, khuôn mặt lạnh lẻo, khiến người khác giới không dám tiếp cận.

"Khụ." Đang đứng bên cạnh Lý Thiên Hương ho một cái.

Lăng Như Ngọc để ý tới ánh mắt Lương Tín Nhân, nàng không những không cảm thấy ngại mà còn tự hào lấy, dù sao người nhìn nàng không hề ít, ngày nào cũng có người nhìn nên cũng thành thói quen.

"Đừng nhìn kiểu thèm thuồng như thế, tôi đang hỏi nghiêm túc với cậu."

"Không có thấy gì cả." Lương Tín Nhân mở miệng từ chối, lần này lời nói hắn đó có chút đáng tín hơn trước, đúng thật là hắn không nhìn thấy gì dù đã cố gắng nhìn.



Có vẻ như Lăng Như Ngọc cũng cảm nhận được sự thật trong đó nên cũng không tiếp tục truy cứu, nếu như người này đã không nhìn thấy thì bỏ qua vậy, kể từ ngày mai nàng sẽ trở lại Bắc nên cũng không còn lo gặp lại Lương Tín Nhân.

"Thế thì thôi vậy, tạm biệt luôn." Vì đã hỏi Lương Tín Nhân về chuyện kia, nàng cũng không có hứng thú để ở lại, dù sao thì nàng vẫn còn khá nhiều việc để làm cho đến mai.

"Đến nhanh mà đi cũng nhanh." Lương Tín Nhân nói thầm.

Đợi cho bóng dáng Lăng Như Ngọc đi xa, Lý Thiên Hương mới mở miệng nói: "Vì sao lúc nãy em lại từ chối? Công việc cũng khá tốt và có thể kiếm được nhiều tiền mà."

"Chị thấy em giống như một người thèm tiền không?" Lương Tín Nhân chỉ lấy mặt mình, nói.

"Có chút.... giống."

"Khụ, không nói chuyện với chị nữa, chúng ta về thôi." Lương Tín Nhân có chút sốc nhưng cũng nhanh chóng khôi phục nói.

Lý Thiên Hương che miệng cười, mặc dù có chút không hiểu nhưng nàng sẽ không nói gì nữa, dù sao thì đó là chuyện của người ta, mỗi người mỗi tính, xong nàng cũng theo chân Lương Tín Nhân trở về.

Lương Tín Nhân chờ lấy Lý Thiên Hương về nhà dưới sự chỉ dẫn của nàng.

Cuối cùng thì cả hai dừng lại trước một căn biệt thự, được bao quanh bởi hàng rào sắt, tuy không rộng nhưng lại đủ chứng tỏ sự giàu có.

"Đây à?" Lương Tín Nhân ngở ngàng hỏi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy một căn biệt thự thật, thật không biết bên trong nó thế nào.

"Ừ."

"Thế mà lúc trước chị nói không tính là giàu."

"Thì em thấy đấy, cũng đâu có giàu lắm đâu."

"Ừ, không giàu... À mà có ai đứng trước cổng nhà chị thì phải." Lương Tín Nhân nhìn thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng trước cổng.

Người này nhìn gần 50 tuổi, ánh mắt cương trực, ăn mặc giản dị nhưng đầy trí thức.

"A! Em dừng ở đây đi, chị tự xuống đi bộ phần còn lại." Lý Thiên Hương nhanh chóng nói, xong cũng không để Lương Tín Nhân nói, nàng tự thân leo xuống.

"Cảm ơn em ngày hôm nay." Lý Thiên Hương cầm lấy đồ đã mua, nói, rồi cũng quay lưng đi một cách vội vàng.

"À, ờ, không có gì." Lương Tín Nhân vẫn chưa hiểu hết chuyện xảy ra thì Lý Thiên Hương đã đi mất rồi.