Chương 108: Âm Mưu
"Con gái." Khi Lý Thiên Hương trở lại trước cửa nhà thì người đàn ông đứng trước đó nói, từ lời nói thì ngay lập tức có thể biết đây là cha của nàng.
"Cha, cha ra đây làm gì?" Lý Thiên Hương bình tình hỏi.
"Tất nhiên là đón con gái về rồi." Người đàn ông cười nói.
"Cha à, con đã không còn nhỏ nữa, nay cũng 20 -21 tuổi đầu
rồi"
"Cho dù con có 50 đi nữa thì con vẫn là con của cha, đừng nói là đón, rửa đít cha còn rửa được." Người đàn ông ngạo nghễ nói.
"Được rồi, đừng nói những thứ xấu hổ đó ở đây nữa, người ta nghe thấy bây giờ." Lý Thiên Hương đỏ mặt, nhanh chóng chặn lại miệng người đàn ông.
"Không nói thì không nói, mà thằng nhóc kia là ai vậy?" Người đàn ông lần này hỏi sang Lương Tín Nhân.
"Một... đàn em cấp dưới." Lý Thiên Hương rụt rè nói.
"Đàn em cấp dưới? Đừng nói là sáng nay con kêu cha không cần đi chở là để thằng nhóc kia chở đấy nhá?" Người đàn ông nghi ngờ hỏi, tự nhiên hồi sáng vô duyên vô cớ, đứa con gái của ông lại nói rằng hôm nay không cần rước đi học về.
"À thì cũng có một chút liên quan, chính là để cha nghỉ ngơi một ngày đó."
"Xạo sự, được rồi, cha không quan tâm về thứ đó nữa, nhưng con cần phải xem KỸ, nó thuộc người nào chứ để tới lúc nhận ra thì đã muộn lúc nào không hay." Người đàn ông nhắc nhở, với địa vị, tiền tài của hắn bây giờ, không bị người nhắm tới mới lạ.
Kể cả con gái của hắn, ai mà biết những người kia kêu tới những ai nhằm dụ dỗ, theo đuổi nàng, tuy nói là theo đuổi nhưng không phải là tình cảm mà là vật chất.
"Cha yên tâm, con biết bản thân cần làm gì."
"Nếu vậy thì cha yên tâm, mà nói tới cũng làm lạ, tại sao lại không thấy thằng Bảo nhà kia nhỉ, thường thì tình huống như này nó sẽ theo con từ trường về nhà mà?" Đúng như người đàn ông nói, Hoàng Gia Bảo trước nay đều sau Lý Thiên Hương, dù là đi bất cứ đâu đi nữa, kể cả việc về đến nhà nàng, nếu như gặp cha nàng thì hắn sẽ chào hỏi, cố tỏ ra thân thiết nhất có thể.
"Cha nói thì con mới để ý, dạo gần đây con không còn thấy nó lẽo đẽo theo sau con nữa, hay là nó từ bỏ?" Lý Thiên Hương cũng bắt đầu nhớ lại, dạo gần đây, trừ việc vô tình gặp mặt ở trên trường ra thì hầu như không thấy Hoàng Gia Bảo đâu.
"Từ bỏ? Con nghĩ nhiều rồi, không ai có thể chống lại sức hút của đồng tiền, đặc biệt là con người, mỗi người đều có lòng tham." Người đàn ông ngạo nghễ nói, hắn nay đã gần 50, có thể nói là kinh nghiệm đối với xã hội này đã đầy người, cũng đã nhìn thấy nhiều loại người khác nhau từ nghèo cho đến giàu, không ai không thích tiền cả.
Nhưng lời nói của ông lại khiến cho Lý Thiên Hương liên tưởng đến một người, người đã từ chối cơ hội làm giàu kể cả khi nó đã được đưa tới trước mắt.
"Có thể cha nói đúng, nhưng số ít thì lại không."
"Thế nào? Con tìm được người không bị đồng tiền làm mờ mắt à?"
"Có thể nói là như vậy."
"Đừng tin nó, một là nó đã giàu sẵn nên không cần tiền, hai là cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng để lừa con đấy." Người đàn ông vẫn không tin.
"Cha không tin thì thôi vậy, giờ thì vô nhà thôi, tính ở ngoài này nói chuyện tới khi nào nữa?" lời nói tuy ít nhưng thời gian hai người đứng ngoài nói chuyện thì đã trôi qua không hề ít.
"Ừ ừ, vào nhà thôi, nhưng gần đây hãy cẩn thận, cha cảm thấy có gì đó không hay sắp xảy ra." Người đàn ông nhắc nhở
"Rồi, rồi. cha cứ lo xa, dù sao thì nay là hiện đại, thời đại pháp trị, nơi nơi đều có công an, lo gì có chuyện xấu xảy ra." Tuy nói là vậy nhưng nàng vẫn để trong lòng, pháp trị thì pháp trị chứ đối với những thành phần liều mạng thì cũng như không.
Quả nhiên sự nhắc nhở của người đàn ông không phải thừa thải, lúc này, tại một căn nhà sang trọng nào đó, có hai người nam trẻ tuổi đang bàn bạc với nhau về một thứ gì đó.
"Thế nào rồi?"
"Đã sắp xếp xong, giờ chỉ còn đợi tới thời gian nữa thôi."
"Điều này thật sự ổn chứ, dù sao thì đây cũng là phạm pháp." người này lại tỏ ra nhát cấy dù cho thân hình không kém.
"Phạm pháp? Tới thời điểm này rồi mà còn lo tới chuyện phạm pháp? Kể từ lúc mọi chuyện được sắp xếp xong thì đã không còn lo về phạm pháp rồi."
"Lúc đó tao chỉ là đầu óc vô nước nên có lỡ đưa ra quyết định này thôi." Có gan nói nhưng lại không có gan làm
"Đã trễ rồi, chi phí quá trình đã chi trả, bây giờ không thể rút kèo vì bên kia cũng đã biết nếu như chuyến này thành công sẽ nhận được những gì."
"Nhưng..."
"Đừng nhưng nhị gì cả, mày hãy nghĩ xem nếu như vụ này thành công, mày sẽ nhận được thứ gì?"
Không thể nói, lợi ích của thứ này thật sự quá lớn, khiến cho người nghe và hiểu đều cảm thấy hứng thú, nhưng hứng thú thì hứng thú, đầu tiên là phải có phúc để hưởng "Nếu nó thất bại thì sao?"
"Cũng chả sao cả, dù sao người thực hiện cũng không phải chúng ta, nếu như có bị hỏi thì chỉ cần phủ nhận là xong."
Nghe thì có vẻ hợp lý đấy, nhưng vẫn là chưa đủ để người này yên tâm "Nhưng vẫn còn quá nhiều sơ hở."
"Không cần lo, tới lúc đó thì chỉ cần làm theo tao là được."
"Nếu như mày thật sự chắc thì tao sẽ nghe theo, chuyện này tao còn chưa nói với cha mẹ mình."
"Mày nên nói luôn đi là vừa, để cho hai người họ biết còn có thể phối hợp chung, nhiều khi tỉ lệ thành công lại tăng lên."
"Được, vậy cứ theo cách của mày nói trước đó đi. Hương à, trước đó tôi đã thật sự rất thích em, nhưng nỡ lòng nào em lại......." Tại đây liền có thể ngay lập tức biết cuộc đối thoại của hai người này là của Hoàng Gia Bảo và Phan Huy.
Cách đây vài ngày trước đó, Hoàng Gia Bảo vẫn như bình thường bám theo Lý Thiên Hương, nhưng lại bị Lý Thiên Hương to miệng quát, thường thì hắn sẽ làm như "Nước đổ đầu vịt" xem như không có gì, nhưng sự xuất hiện của Lương Tín Nhân trước đó không lâu như một cái ngoài tịt, khiến cho nước không thể đổ xuống mà cứ tích tụ lại, cho đến khi nước ngập đầu thì mới thốt ra những âm mưu như hiện tại.
"Kinh tởm." Phan Huy bên cạnh đứng nghe chịu không được nói.
"Kệ tao, những đứa không biết gì về tình yêu như mày sẽ không hiểu được đâu." Hoàng Gia Bảo lên giọng nói.
"Nếu như biết đến tình yêu và trở thành như mày hiện tại thì tao đéo cần tình yêu cũng được." Phan Huy khinh thường nói.
"Hừ, tao đi nói chuyện với cha mẹ về vụ này đây." Hoàng Gia Bảo không tiếp tục nói chuyện nữa mà đi chỗ khác.
Phan Huy không cần đi theo tại vì đây đã là khuôn viên nhà Hoàng Gia Bảo, không có nguy hiểm để mà bảo vệ, ánh mắt của Phan Huy lóe lên liên tục.
--------------------
Tại một khách sạn sang trọng nào đó.
"Ngài David, chúng ta có một người thuê để giúp đỡ trong việc chiếm đoạt tài sản người khác." Một người tiến đến trước người Pháp Daivid nói.
"Chiếm đoạt tài sản? Cũng xem như là không tệ, chuyện này thì người giao cho bên dưới xử lý đi." David không lấy làm quan trọng, nói
"Vâng."
"Những chuyện khác thế nào rồi?"
"Mọi chuyện vẫn đang tiến triển thuận lợi, có vẻ như bên Vũ Trọng sẽ lần nữa đòi gặp mặt ngài để muốn người, công cuộc chiếm địa bàn sắp diễn ra."
"Ha ha, không tệ, mọi thứ tiến triển càng nhanh càng tốt, như thế thì ta mới có thể kiếm được nhiều hơn. ngươi hãy đi xếp lịch gặp mặt cho ta và hắn đi." David càng nghe càng cảm thấy vui, không có gì vui bằng việc kiếm tiền, giàu càng thêm giàu.
"Vâng thưa ngài." Người này nghe được mệnh lệnh cũng nhanh chóng quay người đi, không dám chậm trễ, dù sao thì đây cũng là miếng ăn của những người như hắn.
David vẫn tiếp tục cười, theo đó xoay người nhìn ra cửa sổ.
Từ vị trí của hắn nhìn xuống thì có thể nhìn được bao quát một mảnh lớn đô thị, những ngôi nhà cao tầng nối đuôi nhau xây dựng, ánh nắng chói lóa, khô khan và nóng nực, bên dưới là dòng xe cộ đang chạy, nhiều như kiến.
"Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp, thành phố này thật xinh đẹp, nhìn xem, dòng người đông đúc đang nối đuôi nhau, cực lực kiếm tiền để sống qua ngày kìa, thật là một nơi thích hợp để buôn bán, mong sao Vũ Trọng nhanh chóng thực hiện kế hoạch." David vui sướng réo lên, cảm giác đó như là một sự thành công lớn trong sự nghiệp của con người vậy, sự vui sướng không thể tả qua lời nói, chỉ có thể biểu hiện qua cảm xúc và sự rung động trong lòng.
-----------------
Quay trở lại với Lương Tín Nhân, sau khi trở Lý Thiên Hương về, hắn cũng đã có ý định trở lại nhà nhưng giữa đường thì bị cú điện thoại của Trường Vũ làm gián đoạn.
"Tín Nhân."
"Gì? Nói, sủa."
"Tối, qua nhà Hoàng Sơn, nhậu, con trai, đủ người." lời nói không nhiều nhưng đủ để hiểu.
"Địa chỉ?"
"Tao sẽ gửi cho mày qua tin nhắn, đừng tới trễ, không là không còn ăn."
"Mấy giờ?"
"8 giờ gì đó, còn phải để mấy đứa kia đi làm về nữa."
"Ừ, tối tao qua, có cần đem gì không?"
"Đem cái mặt mày qua đây là được."
.......