Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 106: Vẫn Là Chiếc Xe Này Được Việc




Chương 106: Vẫn Là Chiếc Xe Này Được Việc

"Tao thật không biết là nên vui hay nên buồn nữa." Ngồi bên cạnh Tô Ngọc Đạt than thở nói.

"Là sao?"

"Chỗ nào tao cũng đi rồi cả, nếu tính thêm lần này nữa thì tổng cộng hai nơi ở dưới này mỗi nơi tao đi cũng phải là 5 lần rồi, xứ Huế thì đó là quê ngoại tao nên tao cũng ngấy ra." Tô Ngọc Đạt giải thích.

"Xin nghỉ thì sao?"

"Đây cũng được xem như là một ngày học, nếu mà nghỉ là sẽ bị trừ một tín chỉ."

"Thế thì chịu khó chứ sao nữa." Lương Tín Nhân nói rồi cũng không để ý đến Tô Ngọc Đạt nữa.

Nhưng lúc này Lý Thị Tẩm lại lần nữa nói: "Tin buồn thì buồn chứ không phải riêng chúng ta, mà còn có năm hai và năm ba theo nữa, vì làm nhiều địa điểm sẽ khá tốn kém kinh phí của trường và thời gian, nên nhà trường quyết định gộp lại đi chung."

Ngồi bên cạnh Lương Tín Nhân, Tô Ngọc Đạt nghe xong thì tinh thần trở nên phấn chấn hơn, miệng cười nói: "Thế là có chị Hương theo đúng không? Ngon!!!"

Thằng này không biết kiểu gì, cứ nghe thấy là có gái xinh đi theo là tinh thần hẳn lên.

"Và tất nhiên, vì có năm hai năm ba đi chung nên không thể cứ dắt một đoàn như vậy đi mà là chia ra từng nhóm nhỏ, cứ mỗi nhóm là sẽ có ba người của từng năm, nên hiện tại các em có thể xếp nhóm ba người trước, cho đến lúc đó thì chỉ cần ghép cặp nữa thôi."

"Ngon!! Thế thì tao và mày rồi chỉ cần thêm một người nữa là đủ, đến lúc đó cứ để tao rủ cho." Tô Ngọc Đạt nói.

"Tùy mày." Lương Tín Nhân cũng nghe theo sự sắp xếp của hắn

..................

Vì đây là tiết họp chủ nhiệm lớp nên Lý Thị Tẩm cũng bắt đầu cho mọi người tự mình chọn nhóm, Tô Ngọc Đạt thì mò đâu ra được một đứa nam khác để vào chung nhóm, thế là đã đủ ba người, giờ chỉ cần đợi tới ngày hôm đó nữa là được.

Cho đến khi tan học, mỗi người một nẻo đi về, nhưng khi Lương Tín Nhân ra khỏi lớp thì nhìn thấy Lý Thiên Hương đã đứng gần đó đợi, không cần nói cũng biết là đợi lấy hắn, dù sao từ lúc nhập học đến nay nàng cũng không xuống đây nhiều, người nàng quen biết dưới này cũng không nhiều.

"È hem." Bên cạnh Tô Ngọc Đạt cũng nhìn thấy Lý Thiên Hương liền cũng đổi lấy khuôn mặt, trở nên nghiêm túc hơn, Lương Tín Nhân thấy vậy liền có chút mắc ói.

"Chị Hương, chào chị." cả hai bên tiến gần đến nhau, Tô Ngọc Đạt tranh lời nói trước.



"Ừm, chào em. Tín Nhân này." Lý Thiên Hương chào lại, sau đó ngó sang Lương Tín Nhân, nói.

Tô Ngọc Đạt nhận được câu chào nhưng trong lòng lại không khỏi buồn.

"Gì vậy chị?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Chắc em cũng đã biết rằng tuần tới chúng ta sẽ có một đợt ngoại khóa, đến lúc đó chúng ta sẽ xếp nhóm, vì vậy chị đến đây để kêu em chung nhóm, bên chị đã có đủ ba người, tới lúc đó chỉ cần tìm năm hai nữa là được."

"À...."

"ĐƯỢC CHỊ, không thành vấn đề, tụi em cũng đã có ba người." Lương Tín Nhân đang tính trả lời nhưng Tô Ngọc Đạt đã giành trước đáp ứng, tuy lúc nãy có chút sầu nhưng nghe tới lời mới thì cũng lập tức lấy lại tinh thần.

"Thế thì tốt, đến lúc đó thì hãy tới gặp chị, chị sẽ đứng đâu đó." Lý Thiên Hương vui vẻ nói.

"Chị yên tâm, cái gì chứ tìm là em giỏi lắm." Tô Ngọc Đạt vỗ ngực nói.

"Thế thì nhờ em, giờ thì Tín Nhân, chở chị đi mua đồ."

"Hả? Em?" Lương Tín Nhân bị nói có chút bất ngờ, xong thì lại hỏi: "Mua gì? Mà ba chị đâu?"

"Đâu phải lúc nào ba chị cũng rảnh để chở, ông còn phải công việc nữa chứ." Lý Thiên Hương giải thích.

Vì hiện tại vẫn còn khá sớm, giờ về nhà cũng không có gì để làm ngoài việc nấu ăn, rồi ngồi đó để mẹ nhờ, thôi thì đi cho nó có việc chứ để mẹ nhờ thì có vừa ăn chửi vừa làm đúng hơn.

"Vậy thì đi thôi, dù sao em cũng rảnh, tao với chị Hương đi trước, mày về đi." Lương Tín Nhân gật đầu đáp ứng sau đó là quay sang nói với Tô Ngọc Đạt, tiếp đó hai người sóng vài nhau bước đến chỗ để xe, để lại Tô Ngọc Đạt đứng đó đau lòng lần hai.

"Con tim tôi đau quá man."

Trở lại với Lương Tín Nhân hai người, sau khi lên xe, vì lần trước cũng đi bằng xe của Lương Tín Nhân nên hiện tại Lý Thiên Hương cũng đã biết chỗ đặc biệt của chiếc xe, nàng cũng không ngại mà ngồi dựa tới phía trước. tay vòng ôm eo Lương Tín Nhân.

Đằng trước Lương Tín Nhân cũng cảm nhận được sự mềm mại từ đằng sau truyền tới, trong lòng không khỏi cười hắc hắc "Vẫn là chiếc xe này được việc."



"Tín Nhân, chở chị ra chợ." Lý Thiên Hương ngồi đằng sau nói.

"Ra chợ? Chị mua đồ ăn à? Biết nấu à?" Lương Tín Nhân hỏi ngược

"Em nói gì vậy, chị cũng là con gái đấy, cũng biết nấu ăn vậy."

"Đâu phải con gái nào cũng vậy." Lương Tín Nhân nghĩ thầm, trong đầu liền hiện lên một bóng người xinh đẹp nhưng lại dở tệ ở phần nấu ăn.

"Em thấy chị nhìn khá giống tiểu thư các thứ nên ở nhà sẽ có người làm thuê các thứ, không cần phải nấu cơm."

"Tại sao em lại nghĩ chị giống tiểu thư?" Lý Thiên Hương hiếu kỳ với lời nói của Lương Tín Nhân.

"Dễ mà, nhà chị nếu không giàu thì làm sao thằng kia nó cứ đeo bám, muốn đoạt cổ phần nhà chị? Điều này có thể nói rằng nhà chị giàu hoặc là rất giàu, nếu đã giàu thì tất nhiên nhà phải có người làm thuê rồi."

"Đúng là nhà chị giàu, nhưng không phải kiểu người phung phí như vậy, vì là một gia đình trí thức tất cả những thứ trong nhà phải đều tự mình làm, thứ nhất là để tăng tính độc lập không dựa dẫm vào người khác, thứ hai là để biết, chỉ có làm mới biết nó khó khăn thế nào."

"Ồ..." Không phải nói, những gia đình trí thức thường có tính tự giác rất con, dân trí cũng cao, cũng như đây là một bài học vậy, rằng khi muốn nhờ người khác hỗ trợ thì phải trả ra một cái giá đắt, giống như tổ tiên của nàng nhờ tổ tiên của Hoàng Gia Bảo, kết quả là tới nay luôn phải sống trong sự phòng bị. nếu như không muốn bị như vậy, thì chỉ có thể tự giác.

Lương Tín Nhân chở Lý Thiên Hương ra chợ, sau đó tính quay xe đi về nhưng Lý Thiên Hương nói: "Em đi đâu vậy? Em phải đi với chị để xíu nữa còn chở chị về chứ?"

"À, ừ, thế đi thôi." Lương Tín Nhân cũng không từ chối.

"Em không hỏi gì khác à?" Lý Thiên Hương thấy Lương Tín Nhân đáp ứng có chút nhanh liền hỏi.

"Hỏi gì? Chắc là chị muốn ngồi sau ôm eo em chứ gì.... Bờ vai và lưng rộng thế mà lị." Lương Tín Nhân nói, miệng cười hí hí, nói.

Lý do chính thì vẫn như cũng nhưng hắn vẫn còn chút luyến tiếc về sự mềm mại nên mới ở lại, nếu như đi với nàng một chút mà bù lại như vậy thì cũng không tính là lỗ.

"Cũng có chút đúng." Lý Thiên Hương nhỏ giọng thì thào.

"Chị nói gì thế?"

"Thế thì tốt, xíu nữa em phải xách đồ cho chị." Lý Thiên Hương to giọng nói, che lấp đi câu nói vừa rồi, dù sao nó có chút xấu hổ.

"Đi thôi."



Thế là cả hai người, một nam một nữ cùng nhau đi chợ, Lý Thiên Hương mua đồ và trả tiền, Lương Tín Nhân đi đằng sau xách theo một đống đồ, hai người nhìn như một cặp đôi mới cưới.

Đi qua nhiều gian hàng đều bị gọi là như vậy, làm Lý Thiên Hương cứ đỏ mặt liên tục.

Khu chợ này thì khá là rộng, thay vì được bày theo đường cái, nó được đưa vào khu đất rộng lớn bên dưới mái che, có thể trợ giúp việc buôn bán.

Vì cũng là gần chiều tối, nơi đây trở nên nhộn nhịp và đông đúc, người gọi người mua, tiếng trả giá dù nó có rẻ đi nữa.

Lúc này, đi đằng trước Lý Thiên Hương như phát hiện thứ gì đó, nên nói: "Tín Nhân, đằng trước có gì kìa, nhiều người tụ lại lắm, chúng ta tới đó xem thử." nói xong nàng cũng chạy tới, Lương Tín Nhân tính ngăn cản lại nhưng đã trễ.

Bản tính tò mò của người dân Việt Nam lúc nào cũng có thể bộc phát, không còn cách nào Lương Tín Nhân cũng bước tới xem, dù sao hắn vẫn phải chở nàng về nhà.

"Có chuyện gì vậy?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Hình như là có người đang đi kiểm tra chất lượng thực phẩm ở đây và có một đám người theo sau, giống như là của công ty hay nhà hàng nào đó." Lý Thiên Hương nói, nàng cũng chưa chứng kiến được, chỉ nghe từ người xung quanh nói.

"Công ty hay nhà hàng? Nếu là nhà hàng thì cần gì phải ra chợ, bọn họ có thể đặt mua nguyên liệu thực phẩm từ các nhà máy hoặc chỗ nông sản mà."

"Không biết, em cao, em xem thử thế nào."

"Ừm."

Lương Tín Nhân nhóm người lên một chút để có thể nhìn tổng quát hơn, thì thấy được bên trong đúng là có một đám người nam, ở trước là một nữ.

Nữ này vóc dáng có chút quen mắt, như đã gặp đâu đó rồi, cho đến khi nữ đó quay qua đây thì hắn mới nhận ra, người này chính là mỹ nữ công sở mà hắn gặp hồi tối.

Nàng vẫn như vậy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, dáng người bốc lửa, ánh mắt sắc sảo.

Lại là ánh mắt đó, không giống như ánh mắt bi thương của người già, không phải ánh mắt của người đã trải sự đời, giống như là che giấu thì đúng hơn, thứ gì đã tạo ra một người phụ nữ kiên cường hiện tại, có thể dựng lên một chuỗi nhà hàng từ khi còn trẻ.

Lương Tín Nhân có chút tò mò liền không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

-----------------------------

Do sắp tới ta có nhiều việc nên chỉ có thể 1 chương 1 ngày, với những bạn đang theo dõi chuyện thì hãy thứ lỗi cho.