Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 105: Tin Vui




Chương 105: Tin Vui

Mỹ nữ công sở cũng không bất ngờ trước sự từ chối của Lương Tín Nhân mà vẫn tiếp tục lạnh lùng nói: "Khoan hãy từ chối, tôi sẽ cho anh mức lương hợp lý và nhiều hơn hiện tại của cậu, môi trường tốt hơn và có những người đồng nghiệp thân thiện hơn." Nàng khá tự tin về khoảng này, chỉ cần điều kiện đủ hấp dẫn thì dù là người khó tính đi chăng nữa thì cũng sẽ đáp ứng, thời đại của tiền bạc, kẻ có tiền là kẻ có quyền, nhưng quyền đó chỉ nằm trong phạm quy pháp luật, còn nếu vượt quá pháp luật thì tiền chưa chắc đã mua lại được mạng.

Nhưng những thứ này chỉ ở mặt sáng xã hội, ở xã hội đâu đâu cũng sẽ có hai mặt, mặt tối thì chỉ cần có mối quan hệ đầy đủ thì mọi thứ đều có thể lách và giải quyết.

"Đồng nghiệp thân thiện hay "Thân thiện"?" Lương Tín Nhân nhìn lấy đám người xung quanh rồi nhỏ giọng nói, tuy là nhỏ giọng nhưng ngồi đây ai cũng nghe được.

"Nếu như cậu thấy không được thì có thể..."

"Dừng, đừng nói nữa, cô có cho tôi điều kiện gì đi nữa tôi cũng không đáp ứng đâu." Lương Tín Nhân ngăn mỹ nữ công sở mở miệng.

Lần nãy mỹ nữ công sở mới hoàn toàn bất ngờ, và có chút không hiểu Lương Tín Nhân, hai người trước thì nàng còn hiểu nhưng đến người trẻ tuổi này vẫn từ chối, không chịu cám dỗ thì có chút mới mẻ...

Hai người trước đó là hai bác già, khi hai bác già đi ra, mỹ nữ công sở này cũng có gọi lại và đưa điều kiện như trên nhưng bị từ chối vì hai người đã quá già, không còn hứng thú với tiền bạc, đi làm cũng chỉ để cho bận rộn, không để con cái lo lắng là chính.

"Chắc có lẽ cậu không biết, tôi là chủ tịch của chuỗi nhà hàng Lăng Nhạc, giờ thì có thể chứ?" Nàng đưa ra át chủ bài, như thế này sẽ không có ai từ chối

"Ờ không, đơn giản là không hứng thú."

"Thế thì thôi vậy, tôi cũng không miễn cưỡng cậu." Là một chủ tịch của một chuỗi nhà hàng, thì nàng có lấy sự kiêu ngạo của mình, sẽ không cầu cạnh bất cứ ai, lời đã nói ra chỉ nói một lần, cũng như là lời mời, nếu như người ta đã không muốn thì thôi vậy, người tài giỏi thì trên thế giới này không thiếu.

"Thế thì tôi đi đây.... À mà, thật ra thì trước đây tôi cũng có thử đăng ký vào làm nhà hàng của cô rồi đấy." Lương Tín Nhân quay người đi, trước khi hoàn toàn ra khỏi cửa thì có quay lại nói, hắn cảm thấy mỹ nữ này làm người không tệ, có dứt khoát, có đầy đủ chính kiến, nhưng lại thiếu khuyết một thứ gì đó, hắn có thể nhìn ra từ bên trong ánh mắt và cách biểu đạt cảm xúc trên mặt.

Nếu như có người nói đó là khuôn mặt lạnh lùng thì có phần sai, cảm xúc luôn đi kèm với khuôn mặt để biểu hiện, dù có che giấu đi nữa nhưng chắc chắn rằng có thể nhìn thấy thông qua ánh mắt của đối phương hoặc là một số chi tiết nhỏ khác.



Sự lạnh lùng thường thì có hai lý do, một là người đó không cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì, những thứ xảy ra trước mắt giống như là trò trẻ con vậy, chả muốn tham gia, thứ hai là do một sự việc nào đó có sức sát thương lớn, gây ảnh hưởng tới cảm xúc, sự tin tưởng, khiến người đó hoàn toàn đắm chìm vào sự việc đó, dần dần đưa bản thân vào sâu trong tổn thương, đến cuối cùng thì làm việc theo cảm xúc đã là thứ không cần thiết với người đó, sự tin tưởng cũng biến mất, tất cả mọi thứ sẽ trở thành làm vì lợi ích, lợi dụng, dùng đủ loại thủ đoạn.

"Đã đăng ký sao? Hùng quản lý?" Mỹ nữ công sở bắt đầu suy nghĩ về những thứ Lương Tín Nhân nói, do nàng cũng không ở dưới này, nên việc quản lý nhân viên sẽ do Phạm Tấn Hùng giải quyết hết, nàng gọi Phạm Tấn Hùng ra hỏi.

Phạm Tấn Hùng vừa ăn vừa chê, nghe thấy người mỹ nữ gọi, thì cũng chạy tới: "Có chuyện gì sao chủ tịch?"

Mỹ nữ công sở nhìn thấy Phạm Tấn Hùng liền có chút chán ghét, người này vừa mập vừa hói, miệng thì nhanh nhảu, còn dính lấy thức ăn, nhưng bù lại thì việc quản lý nhà hàng khá tốt, nên nàng cũng cho qua.

"Người đầu bếp lúc nãy, ông nhận ra không? Người đó nói là đã từng đăng ký vào nhà hàng."

"Người đó..... nhìn có chút quen mắt, nhưng nếu như nói việc đăng ký vào nhà hàng thì tôi không thể nhớ hết được, dù sao số lượng người đăng ký mỗi lần tuyển đều nhiều hơn 10 người." Phạm Tấn Hùng vừa chùi miệng, vừa nói.

"Xíu nữa về nhà hàng, trở lên phòng họp, đem các tư liệu về người đăng ký qua cho tôi."

"Vâng, nhưng tại sao ngài lại có hứng thú với người đó?"

"Không có gì." Mỹ nữ công sở từ chối cho ý kiến, sau đó lần nữa lớn tiếng nói với mọi người xung quanh: "Hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người trở về sau đó là gửi giấy đánh giá lên cho tôi, tôi sẽ xem xét." nói xong nàng cũng đi tình tiền rồi ra về.

Trong lúc tính tiền thì người phục vụ có chút ngợp, vì doanh thu của một ngày hôm nay là đủ bằng doanh thu của tháng trước, mong sao tháng này được bonus.

Lương Tín Nhân bản thân sau khi trở ra liền cũng nhanh chóng thay đồ, sau đó cầm điện thoại lên xem.



Quả nhiên đoán không sai, người gọi tới là Trần Xuyến, chắc là chưa nấu cơm nên mới gọi đây mà, hắn chỉ có thể gọi lại để hỏi hang tình hình.

"Alo, mẹ? Nhà vẫn chưa nấu cơm à?"

"Nấu rồi, gọi chỉ để nhờ mày khi về tiện ghé mua nguyên liệu thôi, chứ nhà hết nguyên liệu rồi, mày về cũng không có đồ để ăn đâu."

"Mẹ không nấu chừa cho con à?"

"Có dư đâu mà chừa?"

"À, vậy con đi mua đồ luôn." Lương Tín Nhân nói xong cũng liền cúp máy, thở dài một cái, mẹ hắn trước giờ đều đối xử với hắn như vậy, bây giờ còn ổn chút chứ đến khi cháu bà nội bà xuất hiện thì không biết đến khi đó sẽ thế nào.

Lương Tín Nhân tiến bước ra chợ để mua nguyên liệu, sau đó lại trở về nhà, mặc dù trời đã gần 10 giờ tối nhưng hiện tại nhà có bốn nữ tụ tập lại nói chuyện rất vui, hắn không hiểu là con gái kiếm đâu ra lắm chuyện để nói vậy.

Thôi thì kệ bọn họ vậy, Lương Tín Nhân tự nấu lấy bữa tối cho bản thân, tiếp đó là cả nhà người nào người nấy về phòng của mình ngủ.

Một bên khác, trong một căn phòng sang trọng, khắp nơi đều là đồ đáng tiền, ở chính giữa căn phòng là một cái bàn lớn, đang ngồi lấy một mỹ nữ, phía trên bàn là 3 chồng giấy, mỗi chồng cao 10cm.

"Đám người này, viết toàn là thứ gì đâu không, đánh giá không chân thật, ngược lại còn viết nịn hót nhà hàng, nhưng bù lại có vài người chân thật, không tệ, doanh thu của nhà hàng cũng không kém." Xã hội này không có người nói láo thì sẽ không có người chân thật, hai mặt đối lập lúc nào cũng phải có.

Ngoài những tờ giấy báo cáo này trên bàn, thì còn có tập hợp danh sách những người đã đăng ký vào nhà hàng, theo đó là đánh giá của người chấm điểm.

"Lương Tín Nhân, 18 tuổi? Trẻ vậy à? Có thể là người thứ 4 được nhận vào đợt tuyển đó nhưng rớt vì không trang trí món ăn? Đúng là trình độ nấy ăn của người này không tệ, à không phải không tệ, mà là tốt hơn bên này rất nhiều người, và ánh mắt đó..." Mỹ nữ công sở đọc lấy hồ sơ của Lương Tín Nhân xong liền có chút bất ngờ, xong cũng cho hắn một vài đánh giá, rồi lại lần nữa nghĩ về tình huống lúc đó, ánh mắt của Lương Tín Nhân khi đó đã nhìn thẳng vào mắt nàng.

Như Lương Tín Nhân nhìn thấy được thứ gì bên trong nàng thì nàng cũng cảm nhận được thứ nàng che giấu bị dòm ngó, nhưng đến nhanh rồi cũng kết thúc nhanh khi ánh mắt của Lương Tín Nhân chuyển vị trí.



"Hắn đã nhìn thấy những gì?" Nàng dựa lấy ghế, nhìn lên trần nhà, tự hỏi.

Sáng hôm sau, sau khi xử lý những chuyện thường ngày, Lương Tín Nhân bắt đầu lại một ngày thứ hai đi học tràn đầy năng lượng.

Đến trường, ngoài việc học lấy những thứ đã ghi trong lịch, thì hôm nay lại có thêm một tiết họp chủ nhiệm lớp đầu tuần.

"Các em, cô có một tin vui và tin buồn, các em muốn nghe tin nào trước?" Lý Thị Tẩm, chủ nhiệm của lớp Lương Tín Nhân nói.

"Tin buồn trước đi, sau đó nghe tin vui cho phục hồi tâm trạng." Một người nào đó trong lớp nói, mọi người xung quanh cũng không cho ý kiến khác.

"Thế thì cô nói tin buồn trước, tin buồn là tuần sau các em sẽ đi Địa Đạo Củ Chi, hai tháng sau thì sẽ đi Bảo Tàng Lịch Sử Hồ Chí Minh, hai nơi này các em sẽ phải đi nhìn và viết báo cáo về suy nghĩ của bản thân đối với những địa điểm đó."

"Cái này có gì mà buồn?"

"Tại vì nó nằm ở Sài Gòn luôn, chúng ta phải đi qua đi lại giữa cái thời tiết nóng, không có bao nhiêu là hứng thú, nếu như là địa điểm nằm ở các tỉnh khác thì lại vui hơn." Một người hiểu được thứ Lý Thị Tẩm nói, nên giải thích cho những người chưa hiểu nghe

"Đúng vậy, cô cũng khá chán với thứ này, nhưng bù lại thì chúng ta có một tin vui, đó là năm sau tháng 3 các em sẽ có một chuyến đi đến xứ Huế." Lý Thị Tẩm cười nói.

"Đây, cái này mới hoàn toàn đúng là tin vui."

"Yeah."

................

Cả lớp trở nên vui nhộm và phấn khởi, Lương Tín Nhân cũng cảm thấy có hứng thú, hắn từ trước tới giờ, nơi xa nhất hắn từng đi là quê ngoại của hắn, thuộc tỉnh Quảng Nam, giờ đây sẽ được tiến xa hơn một chút nữa là xứ Huế, nên rất đáng mong đợi.