Chương 104: Không Hứng Thú
Lần lượt, các món ăn cũng đã được chọn và đưa vào bên trong bếp, Lương Tín Nhân và hai bác già tiến tới để xem thì có chút giật mình, điều này có chút vượt qua dự tính của ba bác cháu, khi mà tất cả món ăn đều được đánh dấu và số lượng mỗi món đều hơn tám.
"Giờ làm sao đây mấy bác?" Lương Tín Nhân nhăn nhăn khuôn mặt, hỏi.
"Còn sao nữa, chỉ có nước là làm, nhưng vì đây khá là nhiều, sợ không đủ đồ dùng bếp, nên trước tiên mỗi người một món, làm cho đủ số lượng đã đặt, sau đó bưng ra, tiếp đó chọn lấy một món bên trong để nấu, cứ thế rồi tiếp tục cho đến hết."
"Tê~~~~~~~" Lương Tín Nhân hít lấy một hơi dài, nếu như cứ làm theo những gì bác già nói, với số lượng và thời gian để nấu thì chắc có lẽ tới 9 giờ vẫn chưa xong đám này.
"Có tăng lương không bác?"
"Có mới lạ, đi tìm thằng chủ mà đòi, giờ thì chọn món và nấu đi." Bác già trở nên nghiêm túc, bắt đầu vào việc nấu đồ ăn.
Lương Tín Nhân cũng xắn tay áo lên, bắt tay vào việc chọn món và nấu.
Cứ thế ba bác cháu, lần lượt nấu lấy món ăn đã chọn, sau khi xong thì tự giác đi rửa đồ của bản thân để sạch rồi lần nữa nấu.
Liên tục chạy từ 4 giờ cho tới 9 giờ, không nghỉ ngơi một phút nào.
Phía bên ngoài cũng khá vừa lòng với việc phục vụ của quán ăn này, tuy người ít nhưng cách hoạt động và cách phân chia lại đủ hợp lý.
Vì món ăn quá nhiều và tốn thời gian, nên khi món ăn được đem ra thì bàn hoặc là người chọn món sẽ ăn ngay và luôn, tiếp đó là từ trong người móc ra một tờ giấy, ghi đánh giá của bản thân đối với món ăn.
Mỗi người một đĩa, riêng chỉ có bàn mỹ nữ chân dài mặc đồ công sở là nhiều đĩa đồ ăn hơn.
Phạm Tấn Hùng ngồi bên cạnh luôn lãi nhã, đưa ra đánh giá của bản thân.
"Món này cũng không tệ nhưng vẫn thua nhà hàng chúng ta, trang trí cũng không được đẹp mắt, đồ ăn rẻ tiền, chỉ có những món ăn phổ thông. Món này nữa tên rất Tây nhưng ăn lại rất Việt Nam, nước sốt có chút nhạt.... món này như có thứ gì đó bên trong, à không phải, đó là tiêu..." Mỗi một lời Phạm Tấn Hùng nói ra đều mang theo ý khen mình chê ta, như kiểu rằng nhà hàng của bọn hắn là nhất hay là nịnh hót gì đó tùy từng người suy nghĩ.
Đối với những trường hợp này, mỹ nữ bên cạnh làm như không nghe thấy, những việc như thưởng thức và đưa ra đánh giá của bản thân những người ngồi đây hầu như đều giống như Phạm Tấn Hùng, luôn cho bản thân nấu là ngon hơn, không ai dám đưa ra một đánh giá chân thật về món ăn, tất nhiên là sợ bản thân không đủ tư cách và bị đuổi ra khỏi nhà hàng, ai lại muốn bản thân bị đuổi khi đã tìm được một công việc tốt chứ!
Xã hội hiện tại thuộc loại vì bản thân mà suy nghĩ nên cũng không thể trách cứ được gì, nên im lặng bỏ ngoài tai là được.
Nhưng tại sao nàng lại phải chi số tiền này ra để đám này ăn thì đó là do nàng muốn tạo áp lực, chỉ có áp lực mới có thể khiến cho đám người này trở nên nghiêm túc hơn, để có thể xứng đáng với số tiền lương mà đám này nhận mỗi tháng.
Đó là một lời cảnh tỉnh, dù cho các người có đánh giá thế nào đi nữa nhưng tôi đã nếm qua tay nghề của các người, tôi có thể đánh giá nó và so sánh với món ăn của các người, nên hãy cứ cẩn thận đấy, không nổ lực hơn nữa thì sẽ bị đuổi.
Mỹ nữ mặc áo công sở vừa ăn, vừa âm thầm đưa ra đánh giả của bản thân đối với các món ăn và chấm điểm.
Rất tường tận, và nàng cũng khá là kinh ngạc khi món ăn ở đây có vài món thì ngon, nhưng có vài món tuy không ngon bằng nhưng vẫn hơn những quán trước đó.
Về phần trình bày, cần gì phải đánh giá cho nó khi đây chỉ là một quán ăn gia đình, và với một số lượng lớn món ăn như này nhưng làm vẫn giữ được vị thì đó đã là không dễ dàng, trình bày cũng không ăn được.
"Không tệ, những người ở đây chắc đủ tay nghề để làm ở nhà hàng ta, việc chiêu mộ nhân viên của quán ăn khác cho nhà hàng ta có chút không được tự nhiên, nhưng chỉ cần đầy đủ điều kiện là được, nhưng trước tiên cứ nói chuyện với những người đầu bếp cái đã.
Thời điểm hiện tại thì đã được gần 9 giờ, ba bác cháu trong bếp vẫn tiếp tục nấu đồ ăn, hai bác già thì mồ hôi đầy đầu, Lương Tín Nhân thì cảm thấy hơi chán, dù sao chỉ có tập trung nấu, đây nếu có ai đó nói chuyện chung thì vui hơn.
Đến 9 giờ.
"Ha~ không hiểu sao già rồi mà bị hành xác như này, không biết sống qua nổi năm sau không nữa." Vì là đã đến thời gian tan ca, hai bác già sau một khoảng thời gian mệt mỏi thì cũng đã mở miệng nói chuyện.
"Đúng vậy, nín c·hết tôi, may chỉ có ngày hôm nay chứ nó mà liên tục thì tôi muốn nghỉ việc luôn, làm ăn gì tầm này nữa."
"Hai bác về chứa đi, cháu ở lại dọn dẹp cho rồi về." Lương Tín Nhân nhìn thấy hai người có vẻ khổ nên đã chủ động ở lại dọn dẹp giùm, dù sao trong khoảng thời gian này hai ông bác cũng đã giúp lại hắn.
"Thế thì nhờ cháu." Hai bác già cũng không từ chối mà đáp ứng, nói xong thì cũng vác đồ đi về
Lương Tín Nhân ở lại một khoảng thời gian để dọn dẹp, cho đến khi hoàn thành, hắn mới bước ra ngoài.
Từ lúc nhận được đặt món thì đây mới là lần tiếp theo hắn bước ra ngoài, mặc dù trước đó có thể nhìn qua gương tròn trên cửa ra vào, nhưng thời gian đâu mà nhìn.
Lương Tín Nhân nhìn thấy đám người này vẫn còn ở đây thì có chút lắc đầu, liền nhanh chóng di chuyển đi về, nhưng chưa kịp ra ngoài thì đã bị gọi lại.
"Đầu bếp kia!"
Do trên người vẫn còn mặc đồng phục nên không khó để bị phát hiện là đầu bếp, Lương Tín Nhân quay đầu lại, theo phía tiếng nói phát ra, nhìn mỹ nữ công sở, nói: "Quý khách có vấn đề gì sao?"
"Sao món ăn nãy giờ không thấy lên nữa?" Mỹ nữ công sở
lạnh lùng hỏi.
"Hiện tại là giờ thay ca, nếu như quý khách vẫn có nhu cầu gợi món thì hãy chờ đến ca sau, sau 15 phút nữa."
"Để cho khách hàng chờ thế này được sao?"
"Nếu như quý khách thấy có vấn đề thì hãy báo lên với chủ quán, tôi chỉ là một người làm thuê mà thôi." Lương Tín Nhân từ từ nói.
Mỹ nữ công sở có chút bất ngờ về việc Lương Tín Nhân sẽ trả lời khách hành thế này, nhưng câu trả lời cũng có phần đúng, không thể cãi, dù sao nàng cũng là chủ nhà hàng Lăng Nhạc.
Tuy nàng không coi chuyện đó là gì nhưng cấp dưới của nàng lại không vừa lòng với cách trả lời của Lương Tín Nhân.
"Sao mày có thể nói như vậy? Mày chưa nghe tới câu "khách hàng là thượng đế" sao?"
"Đúng vậy, và mày có biết bản thân đang nói chuyện với ai không?"
"Người đây có thể mua lại được quán ăn này của mày luôn đấy."
................
Lương Tín Nhân nghe những lời nói này có chút không lọt, hắn chỉ làm việc theo đúng lịch thôi, tuy tính cách của hắn khá là từ tốn, nhưng không phải ai cũng có thể nói hắn này nọ.
"Tụi mày nghĩ tao quan tâm à? Khách hàng là thượng đế? Thế đứa nào cũng là thượng đế để ngồi lên đầu tao à? Mua được quán này thì đã sao? Tao đi làm cũng vì để cho bản thân bận rộn hơn chứ quan tâm tiền bạc à? Nếu tao là khách hàng của bọn mày và bắt tụi mày làm đồ ăn cho tao 24 tiếng liên tục thì có chịu không? Ở đó mà đi nói người khác để vuốt mông người kia."
Những người xung quanh nghe Lương Tín Nhân nói vậy thì cũng đứng hình, ngoài mặt tuy không nói gì nhưng trong lòng lại không phủ định cách Lương Tín Nhân nói
"Mày...."
"Được rồi." Lần này là mỹ nữ công sở nói
"Thế nhé quý khách, nếu có yêu cầu thì hãy nói với ca sau." Lương Tín Nhân cũng không hứng thú ở lại đây nữa, hắn cần về nhà xem xét, sợ rằng ở nhà lại không ai nấu bữa tối thì khi về trễ sẽ bị Trần Xuyến chửi.
"Chờ đã."
"Cái gì nữa đây bà cô tôi ơi? Tôi đã hết ca làm rồi, mỗi một giây trôi qua là có người nguy hiểm đến tính mạng đó." Lương Tín Nhân vội vàng nói.
Lời nói của Lương Tín Nhân có chút làm mọi người trong quán trở nên kinh ngạc.
"Ô, ai? Cậu là bác sĩ nữa à?" Mỹ nữ công sở ngạc nhiên hỏi, vừa làm đầu bếp vừa làm bác sĩ có chút lạ người.
"Không, người nguy hiểm là tôi đây, tôi phải về nấu cơm chứ không thì mẹ đánh tôi c·hết chứ sao nữa." Lương Tín Nhân nói, vừa nãy nói chuyện điện thoại hắn có rung lên liên tục, tại thời điểm này không ai sẽ gọi cả, trừ khi là nhà có việc gấp nên mới gọi, không cần nói cũng biết ai gọi luôn.
"A....." tất cả người trong quán nghe xong thì bản thân giống như bị đùa cợt vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.
Mỹ nữ công sở cũng vậy, có chút khó chịu nhưng vì tuyển người quan trọng, nàng cũng chỉ làm như không nghe mà nói: "Bỏ qua chuyện đó, tôi thấy đầu bếp các cậu nấu ăn rất tốt nên tôi đây có ý định tuyển cậu về nhà hàng tôi làm, cậu thấy thế nào?"
"Hơ.... Không có hứng thú." Lương Tín Nhân lập tức từ chối mà không do dự.