Chương 103: Thân Trai Là Khổ
Lương Tín Nhân đưa tay lên chùi lấy lỗ mũi, nói thầm: "Cái DCM, bố mà biết đứa nào nói xấu sau lưng thì coi chừng bố." Hắn mà biết đây là Trần Xuyến nói thì đố hắn dám hó hé một câu.
"Tín Nhân sao thế? Dị ứng đồ ăn à, hay cảm?" Một bác già làm chung hỏi.
"Dạ không, chắc có đứa nào đó nhớ cháu quá nên mới nhắc đấy." Cảm là một thứ hiếm xảy ra với người tu luyện.
"Chắc là làm đứa nào có thai nên nó nhắc chứ gì." Bác già nói.
Lương Tín Nhân nghe có chút chột dạ, không hiểu sao bác đoán chuẩn thế, không lệch một chữ nào: "Khụ, mà bỏ qua chuyện đó, hôm nay thế nào mà nhiều người đứng trước nhà hàng Lăng Nhạc vậy? Không ai đến bên chúng ta."
"Bác cũng không biết, bác già rồi, ai quan tâm tới sự đời nữa đâu, giờ nó có bị khủng bố đi nữa thì bác cũng chả quan tâm, bản thân thì chưa biết bao giờ thăng thiên nữa là." Bác già bất cần đời, nói
"Cái này thì anh biết, nghe nói là hôm nay là ngày kỉ niệm 3 năm thành lập nhà hàng ở dưới này, các món ăn được giảm gần 50% trong ba ngày và chủ của chuỗi nhà hàng Lăng Nhạc sẽ từ Bắc xuống đánh giá." Một người nhân viên phục vụ làm chung với Lương Tín Nhân, nói.
"Ồ, tưởng cái gì to tác lắm thì ra cái này, cũng chả có gì đặc biệt, giảm gần 50% đối với người nghèo như chúng ta thì vẫn là mắc." gia đình Lương Tin Nhân không tính là giàu nhưng cũng không phải nghèo, nhưng đó là nhà hắn chứ không phải hắn, hắn thì vẫn nghèo, cần làm lụng kiếm tiền.
Vì cũng không có gì quá đặc biệt ở quán ăn ngày hôm nay, nên cho đến 9 giờ, Lương Tín Nhân trở về nhà.
Lên lại bên trên phòng, đã thấy bốn nữ trong đó có Trần Xuyến ngồi chung nói chuyện, hắn tiến đến tìm một cái ghế để ngồi xuống, nhưng ngồi chưa kịp ấm đít thì đã bị Trần Xuyến kêu đi làm việc khác.
"Ngồi đó làm gì nữa, xuống dưới bếp nấu đồ ăn đi, tính để cho mọi người chịu đói à."
"Ủa, mọi người chưa ăn à?" Lương Tín Nhân hỏi, thường thì lúc này mọi người đã ăn tối rồi.
"Chưa, ham nói chuyện quá nên quên."
"Ba đàn bà đã thành cái chợ rồi, bây giờ là bốn đàn bà, nói chuyện quên cả ăn." Lương Tín Nhân thầm nghĩ, bản thân hắn cũng tự giác xuống bếp luôn, nếu không đi thì lại ăn chửi mất, gia đình chửi thì không sao nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ thì lại là một vấn đề.
Lương Tín Nhân nấu đồ ăn tối, xong kêu mọi người tiến vào ăn, ăn tối xong thì hắn lại phải đi rửa bát, vừa rửa xong đi ra thì Trần Xuyến lại nói.
"Đi xuống giúp Uyển Nhi mang đồ vô, hồi chiều ba mẹ nó có qua để đồ, mày đàn ông con trai đi xuống mang đi."
Từ lúc về tới nhà, chưa kịp nghỉ ngơi được một chút đã b·ị b·ắt đi đây đi đó, có chút tức nhưng không dám nói, nói là bị ăn vả ngay, chỉ có thể than thở trong lòng, cứ đà này thì hắn làm được một tập phim có mang tên "Thân Trai Là Khổ." mất.
Vì là đồ của Ngô Uyển Nhi nên nàng cũng đi theo Lương Tín Nhân để có thể chỉ lấy vị trí để đồ xuống.
"Có ổn không khi một mình anh mang đồ? Dù sao nó cũng khá nặng." Ngô Uyển Nhỉ hỏi, khi mà chỉ có một mình Lương Tín Nhân mang đồ.
"Không sao, mấy cái thứ này thì bình thường, em ngồi trên đó anh cũng mang được nữa là." Lương Tín Nhân cười khẽ, nói
"Wao!!"
Lương Tín Nhân không để ý tới sự ngạc nhiên của Ngô Uyển Nhi mà tiến tới mang đồ đi lên phòng của nàng.
Ngô Uyển Nhi cũng lẽo đẽo theo sau.
10 phút sau, Lương Tín Nhân cũng đã mang hết đồ đi lên và đặt đúng theo ý muốn của Ngô Uyển Nhi, tiếp đó là đi xuống dưới nhà, trước khi đi thì hắn có nói: "Giờ cũng đã gần 11 giờ rồi, anh nghĩ là em nên nghỉ ngôi, bên dưới chắc cũng đã tan "Chợ" luôn rồi, sáng sớm ngày mai thì tầm 7 giờ hơn em xuống dưới nhà anh, ăn chung với bọn anh."
"Dạ."
Nghe được câu trả lời Lương Tín Nhân cũng di chuyển xuống, dù sao thì cả ngày nay bận rộn rồi, cần về nghỉ ngơi.
Xuống dưới phòng thì mọi người cũng đã giải tán, ai về phòng nấy, Lê Hiền Hòa thì đang vệ sinh trước khi ngủ.
Lương Tín Nhân trước tiên nằm lên giường, tiếp sau đó là Lê Hiền Hòa vệ sinh xong cũng lên giường, cả hai không nói gì mà ôm trùm lấy nhau mà ngủ.
Thứ Lê Hiền Hòa cần biết thì hôm nay cả ngày đã hỏi đủ Trần Xuyến.
Sáng ngày hôm sau, Lương Tín Nhân vẫn như thường ngày dậy sớm tu luyện, cho đến 7 giờ thì bắt đầu xuống bếp nấu đồ ăn, kể từ sáng hôm nay trở đi Ngô Uyển Nhi sẽ tham gia bữa cơm với hai bọn hắn, Trần Xuyến thì xuống dưới ăn với Hồ Điệp.
Xong bữa sáng Lương Tín Nhân nghỉ ngơi một lát rồi trở lại với việc đi làm.
Trong giờ làm hắn lại thấy một điều lạ, rằng những quán ăn cạnh đây bỗng trở nên đông người, không chỉ những quán nhỏ, những quán to cũng vậy, quán sang, quán tàn đều một lúc sẽ trở nên đông.
"Mấy quán ăn bên cạnh là có chuyện gì?" Lương Tín Nhân hỏi lấy một người nhân viên làm chung, người này cũng là người hôm qua trả lời câu hỏi của hắn.
"Đó là tham khảo."
"Tham khảo? Tham khảo cái gì?"
"Chủ của chuỗi nhà hàng Lăng Nhạc, hôm qua đã khảo sát xong nhà hàng Lăng Nhạc, hôm nay sẽ lần lượt đi các quán ăn gần đó để tìm hiểu, đánh giá các món ăn của quán đó." Người nhân viên giải thích.
"Ơ, tại sao lại phải đánh giá? Liên quan gì tới nhà hàng họ đâu."
"Cạnh tranh mà, bất cứ ngành nghề nào, từ nhỏ nhất cho đến lớn nhất, trên thị trường luôn luôn có cạnh trạnh, Lăng Nhạc cũng vậy, mặc dù là chuỗi nhà hàng sang trọng trong nước nhưng vẫn chưa phải là đứng đầu, vẫn còn rất nhiều nhà hàng nổi tiếng trong nước nhưng danh khí của nó đã được nhiều nước trên thế giới biết đến như Nhà Hàng Gà Ngon, Chuỗi nhà hàng Golden...."
"Hơ.. nhưng liên quan gì tới việc đông khác như vậy? Dù sao chỉ có một người ăn." Lương Tín Nhân tạm hiểu nhưng vẫn có một số chỗ không hiểu.
"Đó là người của họ đấy, họ mang theo những người này là để cho bọn họ thưởng thức món ăn và tham khảo, so sánh với các món ăn mà bọn họ đã làm trước đó, cũng như là chiêu mộ những người có tài năng gần đó, kéo về nhà hàng của mình để làm đầu bếp với mức lương cao."
"Hơ.. đây cũng là một cách không tệ để chiêu mộ người, dù sao thì người tài năng trong xã hội cũng có rất nhiều, chả qua là không được người khác công nhận nên mới phải chọn những quán ăn bình thường, nhưng cũng có những người không có." Lương Tín Nhân công nhân với cách làm của chủ chuỗi nhà hàng Lăng Nhạc, vừa có thể rèn luyện nhân viên vừa có thể thưởng thức các loại món ăn khác nhau.
"Chứ sao nữa, đã vậy chủ của chuỗi nhà hàng Lăng Nhạc sẽ là người chi tiền ra để cho nhân viên gọi món, quả nhiên là người giàu." Người nhân viên than thở nói.
"Người giàu!." Lương Tín Nhân cũng than thở, nhưng than thở thì than thở chứ có biết làm gì hơn đâu, thôi thì quay lại với công việc để có ngày làm chóng giàu.
Công việc của Lương Tín Nhân cứ thế mà tiếp diễn.
Cho đến chiều 4 giờ, Lương Tín Nhân từ trong bếp nhìn ra ngoài thì bỗng nhìn thấy một người quen mắt tiến vào quán ăn của hắn. người này có dáng mập, đầu hói, đủ là biết đây là Phạm Tấn Hùng, người quản lý chi nhánh của nhà hàng Lăng Nhạc tại Sài Gòn, đi sau hắn là rất nhiều người, đặc biệt bên trong có một mỹ nữ chân dài, dáng cao mét 7, làn da trắng trẻo, khuôn mặt lạnh lùng theo đó là ánh mắt sắc sảo, mặc trên người là bộ đồ vest công sở đủ để tôn vinh dáng người đầy đặn xinh đẹp, được bao quanh bởi những người có dáng to con, làm bảo vệ.
"Đi ăn thôi mà, sao lại phải như đi dự họp báo thế này?" Lương Tín Nhân âm thầm đánh giá lấy.
"Ồ, đứa bé này có chút xinh đẹp, hay là cháu xem hốt nó đi, nhìn là biết nó là người giàu rồi, hốt nó xong cháu không cần làm gì nữa đời cũng sống tốt." Bác già bước tới bên cạnh nói đùa với Lương Tín Nhân.
"Có vẻ như bác nói đúng, chắc cháu cũng nên thử xem." Lương Tín Nhân cũng theo đó đùa theo.
Hai người nhìn nhau, nhếch miệng cười, vì hai người biết điều này là không thể, có ai giàu lại đi vừa mắt những người xã hội như bọn hắn, chắc chỉ có trong tiểu thuyết mới có những trường hợp đó.
"Thôi, đùa tới đây thôi, chuẩn bị làm đi, khách có vẻ như sẽ đông lắm đó." Bác già dừng lại cuộc trò chuyện, bắt tay vào công việc.
Lương Tín Nhân đưa mắt nhìn ra ngoài thì tình huống bên ngoài có chút khiến hắn choáng.
Quán ăn này không tính nhỏ nhưng cũng không tính lớn, nhưng vẫn có thể chứa 80 người hơn nếu như tính 4 người một bàn, nay bên ngoài đã bị ngồi chật kín người, còn có những người đến sau không có chỗ phải đứng bên ngoài chờ lượt.
"Đệt, đông thế à, làm thế đéo nào mới đủ cho đám người này ăn, thế này thì cần tăng lương đấy." Lương Tín Nhân nhỏ giọng nói, xong cũng đã vào tình thần để làm việc.
Phía bên ngoài, khi mọi người đã vào đủ chỗ, họ cũng đã bắt đầu gọi món, các nhân viên phục vụ quán ăn của hắn đã được lên dây cót để chạy khách liên tục.