Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 102: Bề Ngoài




Chương 102: Bề Ngoài

"Báo nhà? Báo nhà gì? nhà ta là gì có báo?" Lương Thừa Hưởng vẫn có chút không hiểu về lời nói của Trần Xuyến.

"Còn cái gì nữa? Em với anh chuẩn bị làm ông bà nội đi là vừa.." Trần Xuyến không kiên nhẫn, nói

Lương Thừa Hưởng nghe xong thì giật mình ngồi dậy khỏi giường, động tác này có chút giống như Trần Xuyến lúc nghe tin này.

"Ông bà nội? của ai?"

"Còn của ai nữa? Con của thằng con chúng ta đấy, nó làm người ta có thai chứ gì nữa, giờ tôi phải dọn đồ để xuống dưới đó chăm đây này."

Lương Thừa Hưởng tay vuốt lấy trán, ông vẫn có chút chưa kịp xử lý tin vừa nghe được xong, sau một hồi thì ông lại lần nữa hỏi.

"Ai mang?"

"Chủ nhà cho thuê mang, con bé tên Hồ Điệp, 28 tuổi." Trần Xuyến trả lời.

"Chủ nhà cho thuê? Chứ không phải con gái của Võ Hoàng à."

"không, không biết cái thằng này giống ai mà đa tình như vậy, trong khi thằng cha nó chung tình thế kia." Trần Xuyến than thở nói.

"Khụ, đối với những người bị ràng buộc bởi hiện tại như chúng ta thì có chút không được tự nhiên, nhưng bản gốc của chúng ta là không phải vậy, nên chuyện xảy ra cũng chỉ là sớm muộn mà thôi, dù sao thì nó cũng đã phát hiện điều đó rồi mà đúng không? Chúng ta chỉ cần giúp đỡ nó một chút chứ không nên xen vào cuộc sống của nó, nếu như nó có bản lĩnh thì một hai đứa con dâu cho chúng ta thì không phải chuyện lạ." Lương Thừa Hưởng bĩnh tĩnh giải thích theo quan điểm của mình.

"Đúng là như vậy, nhưng mà đối với những người chưa hiểu được điều đó thì có lẽ sẽ không tiếp nhận được, hoặc có lẽ đời cha chú của người đó đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống hiện tại, không muốn nhắc đến điều đó nữa."

"Đó là vấn đề của con nó, chúng ta chỉ cần đứng ngoài xem nó giải quyết và đợi bồng cháu là được."

"Có lẽ nên như vậy, vì thằng anh đã biết được điều này, em nghĩ là trong khoảng thời gian em không có ở đây thì anh cũng nên nói cho thằng em biết điều này đi là vừa, sự khác nhau giữa thành tựu có lẽ sẽ g·iết c·hết tình anh em đấy." Trần Xuyến nhắc nhở.

"Em nói đúng, chúng ta nên cẩn thận điều đó, à mà quay lại chuyện có cháu, thì em tính làm thế nào?" Lương Thừa Hưởng ngầm thừa nhận sau đó quay lại hỏi Trần Xuyến về chuyện Lương Tín Nhân.



"Cho đến khi mọi chuyện chưa hoàn toàn sáng tỏ thì em vẫn sẽ như một người mẹ bình thường."

"Như thế là tốt nhất."

"Được rồi, đừng nói nữa, nhanh chóng gọi điện đặt cho em vé xe, sáng mai em phải xuống dưới Sài Gòn, với lại tới "Phòng" của em lấy cho em mấy loại thuốc có lợi cho thai nhi và người mẹ." Trần Xuyến vội vàng kêu Lương Thừa Hưởng, mặc dù trước đó có khuyên Lương Tín Nhân tránh trường hợp quan hệ dẫn tới có thai, nhưng mà bà vẫn mong muốn được có cháu bồng.

Lương Thừa Hưởng cũng gật đầu mà nghe lời đi lấy đồ.

Tiếp đó là một quá trình bận rộn của hai người.

Sáng ngày hôm sau, Lương Tín Nhân trở lại với những việc thường ngày trước đó, sáng dậy sớm tu luyện, sau đó là nấu đồ ăn sáng, tiếp đó là kêu Lê Hiền Hòa dậy chuẩn bị các thứ, sau đó chính hắn cũng tự thân ra bến xe đón Trần Xuyến.

Trên đường chở Trần Xuyến trở về nhà, Trần Xuyến cũng hỏi Lương Tín Nhân liên quan về một số việc của Hồ Điệp, Lương Tín Nhân cũng dự đoán được các câu hỏi bất ngờ nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời trong đầu.

"Mày làm Điệp nó có thai rồi thì Hiền Hòa và Thương mày để đâu?"

"Hiện giờ con có nói thì mẹ cũng chưa chắc đã hiểu, nhưng mà con sẽ không bỏ một ai."

"Không bỏ một ai? Pháp luật là một vợ một chồng đấy."

"Con biết nhưng con chỉ cần mẹ giữ bí mật với các em ấy, còn lại con sẽ tính." Lương Tín Nhân bình tĩnh giải thích.

"Được, mày coi mày làm đấy, đừng để đến lúc cha mẹ người ta đến mắng vốn tao với cha mày là được."

............

Cả hai vẫn tìm lấy chuyện để trò, sau khi chở Trần Xuyến đến nhà thì bà cũng bình tĩnh mà tiến vào bên trong, trước tiên là chào hỏi Hồ Điệp, sau đó lên trên nhà trò chuyện với Lê Hiền Hòa, mặc dù lý do xuống đây là để chăm sóc Hồ Điệp nhưng về mặt ý nghĩ thì Lê Hiền Hòa vẫn sẽ được quan tâm nhất.

Bốn người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn để ăn sáng, Trần Xuyến cũng không có thiên vị ai mà bình thường gắp thức ăn cho Lê Hiền Hòa và Hồ Điệp, trừ Lương Tín Nhân ra. Bà cũng có hỏi một số thứ về cuộc sống hiện tại và thuê một phòng ở dưới này.

Hồ Điệp cũng đồng ý cho thuê nhưng mặt ngoài thì nói vậy nhưng bên trong thì nàng sẽ không lấy tiền nhà.



Sau bữa sáng, Lương Tín Nhân vào trong bếp để dọn dẹp, để ba nữ ngồi đó nói chuyện, sau khi ra thì cũng lập tức đi làm để tránh đầu gió.

Trong lúc Lương Tín Nhân đang tránh đầu gió, thì ở nhà, cả ba nữ vẫn còn đang tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Bác, bác lần này xuống đây là có việc gì sao?" Lê Hiền Hòa hỏi.

"Bác có chút việc với em gái bác, nên trong khoảng thời gian này có lẽ bác sẽ ở dưới này." Trần Xuyến che giấu nói.

"Hừm... Phòng của bác phía trên, có cần chuẩn bị gì không? Con chuẩn bị cho."

"Có chứ, nhưng không nhiều, chỉ cần những thứ đồ gia dụng hằng ngày là được rồi, còn những thứ khác thì bác có thể xuống dưới nhà con với Điệp là đủ."

"Thế thì để cháu lên quét dọn sơ qua giúp bác." Nói xong Lê Hiền Hòa cũng nhanh chóng đi lên, dù sao thì đậy cũng là cơ hội để ghi điểm, một khoảng thời gian dài sau có lẽ còn có cơ hội như này.

Hồ Điệp thấy vậy cũng tính đứng lên, muốn đi lên phụ Lê Hiền Hòa thì bị Trần Xuyến giữ lại, nhìn là biết Trần Xuyến có chuyện muốn nói với nàng nên nàng cũng ngồi xuống lại.

Sau khi bóng dáng của Lê Hiền Hòa hoàn toàn biến mất, Trần Xuyến mới nhỏ giọng nói với Hồ Điệp.

"Nói thật đi, có phải con của thằng Tín Nhân không?" Câu hỏi này cũng xem như xác nhận.

"Dạ phải, từ hai tháng trước khi quen với Tín Nhân thì con đã không quan hệ với chồng trước nữa rồi, cho đến khi l·y h·ôn thì mới xảy ra chuyện với Tín Nhân." Hồ Điệp gấp gáp nói, dù sao thì chuyện này thật sự quan trọng đối với nàng.

"Nếu vậy thì tốt, trong khoảng thời gian này bác sẽ ở lại đây chăm sóc con, nếu như có gì không tiện thì cứ kêu bác." Trần Xuyến yên tâm nói.

"Thế nhưng Hiền Hòa...."

"Không sao, ai rồi cũng sẽ tới lượt, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi."



Hồ Điệp có chút không hiểu về những gì Trần Xuyến nói, từ lần đầu gặp cũng vậy, không ai lại đi cho con mình bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trừ gia đình này, tuy không hiểu những nàng biết mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ, nàng chỉ có thể gật đầu tiếp nhận.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng cửa phòng Hồ Điệp được gỡ, thường thi những người ở đây đều là người quen, cứ thế mà vào là được, nhưng có tiếng gõ thì đồng nghĩa với việc có khách tới.

Hồ Điệp tự thân đứng dậy đi ra mở cửa, sau đó đứng trước mặt nàng là một thiếu nữ 14 tuổi, người này không ai khác là Ngô Uyển Nhi, nàng hiện tại đang kéo theo một cái vali đồ, đi một người.

"Uyển Nhi, sao em lại đi một mình?" Hồ Điệp hỏi.

"Em qua đây trước cha mẹ, cha mẹ hiện tại đang bận đi làm, tối sẽ qua đây và mang theo đồ dùng hằng ngày như giường, ghế các thứ." Ngô Uyển Nhi nói.

"Vậy là tốt, em đã ăn gì chưa?"

"Dạ chưa, em mới ngủ dậy xong qua đây luôn." Ngô Uyển Nhi có chút xấu hổ, ngủ đến giờ này mới dậy không phải là điều hay.

"Thế thì em vào nhà đi, chị hâm lại đồ ăn cho." Hồ Điệp nói xong dẫn Ngô Uyển Nhi vào.

Ngô Uyển Nhi sau khi vào nhà thì để vali một chỗ, sau đó xuống bếp ngồi, nàng cũng đã nhìn thấy Trần Xuyến ngồi cạnh đó, có chút ngại ngùng chào sau đó cũng ngồi xuống.

Trần Xuyến nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp Ngô Uyển Nhi tiến vào liền có chút nhìn nhiều mấy lần, trong đầu nghĩ: "Thằng này chẳng lẽ trêu thêm con bé này? Nhìn gì thì cũng mới 14 tuổi mà? Mặc dù không nhúng tay vào cuộc sống của nó nhưng thế này thì có chút..... "

"Bác, đây là Ngô Uyển Nhi, một trong những người thuê phòng ở đây. Uyển Nhi, đây là mẹ của Tín Nhân, tên Trần Xuyến." Hồ Điệp giới thiệu giùm

"Một mình con thuê nhà ở đây à?" Trần Xuyến hỏi

"Chào bác, dạ không, tối thì cha mẹ cháu qua." Ngô Uyển Nhi trả lời.

"Con có liên quan gì đến thằng con nhà bác không?"

"Dạ con có ăn món anh ấy làm, lý do chuyển tới đây cũng là để ăn món anh ấy làm ạ." Ngô Uyển Nhi mới 14 tuổi, có thể xem là trưởng thành được một chút, nhưng lời nói vẫn chưa được hoàn chỉnh lắm, giải thích có chút ẩn ý, làm cho Trần Xuyến bất ngờ.

"Hay lắm, dùng đồ của ta để đi tán gái, đã vậy con bé này mới 14 tuổi." Trần Xuyến thầm nghĩ, xong miệng nở nụ cười nói: "Ừm, thế thì cháu ăn đi, rồi lên chuẩn bị phòng."

Hắt-Xì!! Hắt-Xì!! ..........

Ở một bên khác, đang làm việc Lương Tín Nhân thì không hiểu bản thân bị gì mà hắt-xì liên tục.