Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 101: Báo Nhà




Chương 101: Báo Nhà

Do dự một khoảng thời gian lâu giữa cái lợi và cái hại thì hắn cuối cùng cũng quyết định nhờ Trần Xuyến, dù sao cũng là gia đình, bà sẽ không ba hoa bên ngoài rằng thằng con mới 18 tuổi đã có con, hay là những thứ khác có hại cho hắn, nhưng vẫn cẫn chuẩn bị vài câu trả lời thích đáng nếu bà có hỏi.

"Ừm, thế đi." Lương Tín Nhân nói nhỏ.

"Có chuyện gì à anh?" Hồ Điệp nghe thấy Lương Tín Nhân nói thầm liền có chút không hiểu, ngẩng đầu lên hỏi.

Lương Tín Nhân cúi đầu xuống hôn nàng một cái rồi nói: "Anh sẽ nhờ mẹ xuống giúp chăm sóc em."

Hồ Điệp nghe thế liền có chút thất thố, lo lắng nói: "Có ổn không? Dù sao thì chuyện này có chút không được tự nhiên."

"Chắc sẽ ổn, dù sao thì bà cũng là mẹ anh và là bà nội của con, không có chuyện bà sẽ từ bỏ hay ba hoa bên ngoài, chỉ có điều là anh cần nói chuyện với bà một số thứ."

"Hay là thôi đi, em có thể tự chăm sóc được mà." Hồ Điệp vẫn còn chút lo lắng về việc sẽ gặp Trần Xuyền, mặc dù trước đó cả hai đã từng nói chuyện qua, nhưng tình huống lúc này là hoản toàn khác.

"Đó là hiện tại, nhưng đến khi bụng một ngày to thì đến lúc đó ai sẽ lo cho em, em không cần từ chối nữa, xíu nữa anh sẽ gợi điện luôn." Lương Tín Nhân chặn họng Hồ Điệp lại không cho nàng từ chối,

"Ừm." Vì không thể thay đổi ý kiến của Lương Tín Nhân, nàng chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

"Được rồi, ôm thêm 15 phút nữa thì anh cần trở lại phòng." Lương Tín Nhân vuốt ve đầu Hồ Điệp nói, đã gần hai tiếng rồi, hắn cần trở về phòng báo cáo cho Lê Hiền Hòa.

"Ừm." Cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn, Hồ Điệp biết bản thân không thể chiếm Lương Tín Nhân cho mình nên cũng chỉ im lặng đồng ý.

15 phút sau, Lương Tín Nhân rời khỏi giường, mặc lại quần áo đàng hoàng, hôn nhẹ tạm biệt Hồ Điệp rồi đi ra khỏi phòng. Hồ Điệp thì vẫn nằm trên giường hưởng thụ lấy hơi ấm còn sót lại.

Ra khỏi phòng, Lương Tín Nhân liền cầm điện thoại lên, gọi điện cho Trần Xuyến.

Tút, tút, tút

Tiếng chuông chờ vang lên rồi tắt đi, đầu bên kia Trần Xuyến đã nghe máy, Lương Tín Nhân cũng đang định mở mồm ra nói gì đó nhưng ai ngờ đầu bên kia, Trần Xuyến đã chửi ầm lên.

"Cái thằng này, mày biết mấy giờ rồi không? Sao không ngủ đi mà gọi điện giờ này, xuống dưới đó rồi mà còn phiền người trên này à? Có gì nói mau!"



Lương Tín Nhân có chút đờ người ra, Trần Xuyến mặc dù chửi nhưng quan tâm là cũng có chốt ở câu cuối.

"Khụ, à thì có chút chuyện muốn nói." Lương Tín Nhân ho một cái để lấy lại lời nói

"Nói mau, tao còn đi ngủ này." Đầu máy bên kia vang lại.

"À, mẹ không hoảng hốt nhá."

"Nói đi, sao mày cứ đàn bà thế, hoảng cái gì hốt, tao còn thiếu à, không nói là tao cúp máy đấy."

"Nói, nói, đó là...... mẹ được làm bà nội rồi." Lương Tín Nhân nhỏ giọng nói, sợ trên lầu nghe được.

"À.. làm bà nội thôi mà............... CÁI GÌ? BÀ NỘI? Chuyện này là sao?" Trần Xuyến lúc đầu không có xem đây là chuyện gì nhưng khi ngẫm lại thì giật mình hét lên.

"Thì đó, con có con thì con của con là cháu của mẹ, thì mẹ làm bà nội chứ sao." Lương Tín Nhân giải thích nói.

"......." Đầu bên kia không có ai đáp, chắc là đang tải dữ liệu.

"Cháu nó ai mang?" sau một lúc thì Trần Xuyến lại hỏi.

"Chị... Chị Điệp mang." Lương Tín Nhân đáp.

"Rồi mày chờ đấy, sáng mai tao xuống tới nơi, chờ tao hỏi chuyện, giờ tao phải sắp xếp đồ." Trần Xuyến nói rồi lập tức cúp điện thoại.

"Haizzz, thà sớm còn hơn trễ, nên chuẩn bị tinh thần cho ngày mai bị hỏi chuyện." Lương Tín Nhân cất điện thoại đi rồi thở dài một cái nói thầm, sau đó bước lên trên phòng.

Tiến vào bên trong phòng, Lương Tín Nhân thấy Lê Hiền Hòa vẫn chưa ngủ, trong lòng liền có chút chột dạ, không biết nàng có nghe thấy gì bên dưới không nhưng may thay là nàng đang dùng tai nghe để nghe nhạc, chắc có lẽ biết phòng cách âm không được tốt nên nàng dùng tai nghe để tránh làm phiến người khác, như này Lương Tín Nhân mới cảm thấy yên lòng một chút.

Lê Hiền Hòa thấy Lương Tín Nhân trở về liền tháo tai nghe ra để nói chuyện: "Anh đã về, anh đi đâu vậy?"

"Anh.... anh đi với Trường Vũ có chút việc." chột dạ và bất an là điều không thể tránh khỏi đối với Lương Tín Nhân bây giờ.



"Việc gì?"

"Thì..... Trâm Anh có nhờ Trường Vũ mua..... mua băng... vệ sinh, nó cảm thấy ngại nên mới kêu anh ra để giúp, ai ngờ rằng ra đó anh mới biết cái đó, cũng ngại không đi mua, băng khoăng một hồi thì nhờ chị gái đi ngang mua giùm." Lương Tín Nhân viện lấy lý do, lúc đầu thì có chút chưa được mượt mà nhưng nói lâu thì cũng theo đó mà đẩy.

"Nhưng nó cũng không thể kéo dài hai tiếng." Lê Hiền Hòa nghi ngờ.

"Sau khi trở về thì anh được chị Điệp gọi lại để giúp mang vác đồ lên trên phòng của Ngô Uyển Nhi ngày mai chuyển tới." Lương Tín Nhân đổ mồ hôi hột nói.

"Hưm.... được rồi, tới đây đi." Lê Hiền Hòa tạm chấp nhận lời giải thích sau đó kêu Lương Tín Nhân tới.

Lương Tín Nhân thấy vậy liền thở phào cái nhẹ rồi tiến tới giường, ngồi xuống bên cạnh Lê Hiền Hòa.

Lê Hiền Hòa nhìn thấy Lương Tín Nhân đã tiến tới ngồi, liền đè ngược hắn xuống giường, ngồi lên thân hắn rồi cởi lấy đồ.

Lương Tín Nhân bị đè ra thì có chút bất ngờ, nhưng sau đó thì cũng hỏi: "Sao vậy?"

"Làm lần cuối trước khi tới tháng."

Nghe đến thế rồi Lương Tín Nhân cũng không có ngăn cản, nằm đó đề Lê Hiền Hòa xử lý. mặc dù trước đó làm với Hồ Điệp có chút mệt nhưng đã khôi phục lại bằng cách dẫn khí đi khắp cơ thể rồi.

Khịt! Khịt!

Lê Hiền Hòa tiến sát tới gần người Lương Tín Nhân ngửi lấy thì phát hiện ra là có mùi hương quen thuộc bám lên, nàng có chút khó tin và nghi ngờ, hỏi: "Tại sao lại có mùi chị Điệp Trên người anh?"

"Bỏ mẹ." Nghe Lê Hiền Hòa hỏi như vậy thì Lương Tín Nhân mới bất ngờ phát hiện thứ này, chửi thầm trong lòng, cả hai ôm nhau quan hệ mà không có mùi hương của nhau thì mới lạ.

"Không có gì lạ khi anh phải tiến vào phòng chị Điệp lấy đồ bưng, cũng không thể tránh những trường hợp đụng chạm những thứ đồ có chứa mùi hương của chị." Lương Tín Nhân trong lòng căng như dây đàn trả lời, hắn cần phải bình tĩnh lại để không có xuất hiện lỗ hổng nào.

Mặc dù câu trả lời của Lương Tín Nhân không khiến Lê Hiền Hòa vừa lòng, nhưng nàng vẫn sẽ tin tưởng hắn lần này.

"Được rồi, anh vào tắm đi."



Lương Tín Nhân nghe thấy câu này mà giống như được giải thoát đồng dạng, liền nhanh chóng gật đầu đi vào phòng tắm, mở nước tắm rửa.

Lê Hiền Hòa bên ngoài cũng theo đó tiến vào, phát hiện ra Lê Hiền Hòa, Lương Tín Nhân cũng không ngại mà kéo nàng tới để tắm uyên ương luôn.

Thế là trong phòng tắm truyền ra những tiếng kêu khiêu gợi, tiếng nước chảy, và tiếng v·a c·hạm của da thịt.

Không biết qua bao lâu, hai người mới trở ra ngoài, tiếp tục ở trên giường.

Hôm nay Lê Hiền Hòa có chút hưng phấn và Lương Tín Nhân cũng vậy, hắn không mang thứ gì cả mà trực tiếp làm, đây là ý muốn của Lê Hiền Hòa, nàng nghĩ rằng thời điểm này là thời điểm ý có khả năng thụ thai nên cũng không cần quan tâm lắm đến vấn đề này, cứ để Lương Tín Nhân trực tiếp bắn vào trong, nàng cũng vui sướng tiếp nhận hết lần này đến lần khác, cho đến khi hoàn toàn kiệt sức thì mới buôn tha.

Lương Tín Nhân thì thoải mái không cần bàn, cả ngày hôm nay làm không bị gò bó bởi thứ đó nên sự sung sướng cũng gia tăng mà bắn liên tục, cho đến khi Lê Hiền Hòa dừng lại.

Một tiếng sau, hai người thỏa mãn, ôm nhau trên giường, Lương Tín Nhân như nhớ ra thứ gì đó liền nói với Lê Hiền Hòa: "Ngày mai mẹ anh xuống đấy."

Lê Hiền Hòa đang mệt mỏi nằm trên người Lương Tín Nhân nghe thế liền cũng giật mình ngồi dậy: "Cái gì? Lại xuống nữa ư? Làm gì?"

"Anh không biết, nhưng mà nghe nói là xuống ở một khoảng thời gian lâu đấy." Lương Tín Nhân nói sự thật, nhưng vì sao lại xuống thì không dám nói.

"Gì vậy? Giờ sao?"

"Sao gì? Bà có ăn thịt em đâu mà em sợ, chỉ là thuê thêm một phòng ở đây sống thôi mà, em chỉ cần làm như một người con dâu tốt là được." Lương Tín Nhân cười hì hì nói

"Cái gì mà con dâu, chưa cưới nữa mà." Lê Hiền Hòa mắc cỡ nói

"Ta chỉ nói như vậy cho nàng cảm thấy ổn định thôi chứ nàng đừng có hớn hở như vậy chứ, cưới nàng rồi mấy nàng khác như thế nào? Bỏ à?" Lương Tín Nhân thầm nói.

"Thế thì theo ý bác vậy, mong sao cuộc sống sẽ ổn." Lê Hiền Hòa có vẻ như đã ổn định lại, liền thở dài nói, sau đó lại nằm xuống ôm Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân cũng ôm lại nàng, cả hai nhắm mắt lại ngủ.

Trong hai người trong thật bình yên, nhưng ở một nơi khác thì lại không bình yên như vậy.

Trần Xuyến sau khi cúp điện thoại của Lương Tín Nhân thì nhanh chóng trở về phòng ngủ, lấy vali ra dọn đồ.

Lương Thừa Hưởng đang nằm trên giường thấy Trần Xuyến vội vàng như thế liền có chút thắc mắc, hỏi lấy: "Em sao vậy? Sao mà vội vội vàng vàng vậy?"

Trần Xuyến vừa dọn đồ, nghe thấy Lương Thừa Hưởng hỏi cũng không dừng lại động tác mà cứ như thế trả lời: "Báo nhà! báo nhà!"