Vân Dao nằm ngửa trên giường đá, nhìn nóc Kiếm Ngục, ánh mắt khẽ run.
Nàng giơ tay gần như muốn chạm vào mái tóc của Mộ Hàn Uyên, nhưng cuối cùng lại từ từ siết tay lại, buộc mình phải từ bỏ.
“Mộ Hàn Uyên.” Nàng nghe thấy giọng mình rất bạc bẽo: “Đừng được voi đòi tiên.”
“……”
Dựa bên cổ nàng, hô hấp của người nọ khẽ run rẩy.
Khiến trái tim của Vân Dao chùng xuống theo.
Nhưng chuyện biết rõ không có kết quả, càng dịu dàng bao nhiêu thì càng tàn nhẫn bấy nhiêu. Trước kết cục ngày mai, nàng phải sớm chấm dứt, như thế mới có thể khiến hắn bớt quyến luyến mà tiến lên.
Nghĩ như thế, Vân Dao quyết tâm, giơ tay đẩy người nọ ra.
“Ngày mai công thẩm, ngươi nghỉ sớm đi.”
Dứt lời, thân hình Vân Dao khẽ động, phá cấm chế vô hình không gợn sóng của phòng giam, bước ra hành lang tối tăm lạnh lẽo bên ngoài nhà giam.
Cách đó không xa, tu giả canh ngục của Huyền Kiếm Tông vừa xoay người lại thì đụng phải Vân Dao, hắn sửng sốt: “Sao cô có thể ra ngoài được?”
Vân Dao hơi khựng lại.
Thầm bực mình vì lúc nãy rời đi quá vội nên quên mất chuyện này, nàng xoay người dùng thuật pháp giả dung: “Vừa học một chút thuật phá trận, mạo phạm. Ta sẽ đi ngay.”
“Chờ đã.”
Tu giả canh ngục kia kiểm tra đi kiểm tra lại, xác định quanh người nàng không có gì khác thường mới gật đầu thả người đi: “Được rồi, cô đi đi. À đúng rồi, đệ tử đi cùng cô vừa bị trưởng lão trong tông môn gọi đi, cô ta bảo ta thông báo với cô một tiếng.”
“Đa tạ.”
Vân Dao nghiêng người đi qua.
Sau khi rẽ vào góc, đến một nơi trước sau không có người, Vân Dao nâng cổ tay trái lên rồi kéo ống tay áo ——
Giữa cổ tay trái, ấn ký Hàn Thiền trắng tinh như băng tuyết chợt lóe lên.
“…… May mà đã hoàn thành.”
Vân Dao cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm.
Thả ống tay áo xuống che đi ấn ký Hàn Thiền, Vân Dao xoay người bước vào màn đêm bên ngoài nhà tù.
—
Nơi Tiên Vực công thẩm ngày mai, chính là đỉnh cao nhất, nơi được gọi là “Càn Nguyên Thiên Tiệm”.
Khi Vân Dao đến đó, gần như tất cả tiên môn lớn nhỏ trong Tiên Vực đều đã đến đông đủ.
Phạn Thiên Tự không đến, Phù Ngọc Cung đã bị diệt sạch —— Bố cục Tiên Vực do tứ đại tiên môn cầm đầu bị phá vỡ.
Thật ra đã bị phá vỡ khoảng chừng hai tháng trước, nguyên nhân sâu xa là mấy chục ngày trước, kể từ khi gương Thiên Chiếu từ núi Lưỡng Giới được đưa vào Tiên Vực. Gương này chỉ “chiếu” một cái, lập tức khiến sóng gió nổi lên khắp nơi, cốc Cửu Tư, Càn Môn, Phù Ngọc Cung, Huyền Kiếm Tông, thậm chí còn liên quan đến cả chân long ẩn náu trong Càn Môn và tiên sơn Phượng Hoàng ở Đông Hải.
Hiện tại tiên minh chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, sau ngày hôm nay, bố cục Tiên Vực ắt sẽ được xáo trộn thành bố cục mới.
Tất cả đều phụ thuộc vào kết quả công thẩm hôm nay.
“Tiểu sư thúc tổ của Càn Môn tới!”
Vân Dao bước vào quảng trường trên đỉnh cao nhất, giữa những lời bàn tán nho nhỏ xung quanh, không rõ là ai thốt ra câu này.
Lập tức, toàn bộ quảng trường công thẩm, ánh mắt của tu giả các tiên môn đều tập trung vào nàng.
Bước chân của Vân Dao hơi chậm lại.
Không phải bởi vì bị mọi người chú ý, mà là bởi vì nàng nhìn thấy hình bóng gầy gò tóc trắng như tuyết trên hình đài.
Cấm chế trận quang chồng chất dưới người Mộ Hàn Uyên, quang lao vàng óng ngoi lên từ mặt đất bao phủ cả người hắn.
Trên đỉnh núi này gió tuyết không dứt, quanh năm giá rét, linh lực của Mộ Hàn Uyên bị phong ấn nên không khác người phàm là bao, mặc dù Huyền Kiếm Tông đặc biệt ngu trực (*) trong chuyện trừ ma, nhưng cũng không cố ý khắt khe, thế nên bên ngoài chiếc áo đơn bạc của hắn choàng một chiếc áo choàng màu đen.
(*) Ngu trực: Ngu ngốc nhưng cương trực thẳng thắn.
Một thân áo đen kết hợp với mái tóc màu bạc, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú thoát tục, tùng hình hạc cốt của hắn.
Vân Dao khựng lại chốc lát, hàng mi dài rủ xuống, xoay người đi về phía chỗ ngồi của Càn Môn.
Tiếng thì thầm xung quanh đều lọt vào tai.
“Không biết hôm nay tiểu sư thúc tổ Càn Môn sẽ chọn thế nào?”
“Chỉ mong Vân tiền bối đừng bao che cho ma đầu kia, nếu không e rằng thanh danh ngàn năm của Càn Môn sẽ bị hủy hết trong tay ngài ấy.”
“Không bao che sao được? Ma đầu kia là môn hạ của ngài ấy mà……”
“Nếu hôm nay xử lý bất công, giữ lại ma đầu hại thế, mai sau cả Tiên Vực sống trong nơm nớp lo sợ, Càn Môn gánh nổi sao?”
“Chính xác……”
Vân Dao đẩy Nại Hà một cái, một tiếng rít rõ ràng vang khắp bầu trời.
Bốn phía hình đài im phăng phắc.
Tu giả các tiên môn vô thức im miệng.
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh, Vân Dao cụp mắt, khóe mắt liếc thấy Đinh Tiểu hơi phiền muộn ở phía sau.
Vân Dao đang cố gắng để không nhìn về phía Mộ Hàn Uyên.
Thấy thế, nàng mượn cớ nghiêng đầu, truyền âm hỏi: “Sao trông ngươi như vừa bị phản bội thế?”
“Chỉ là ta nhớ tới, cách đây không lâu trên đỉnh Thiên Sơn, trong Tiên Môn Đại Bỉ, cũng là chất vấn Hàn Uyên sư huynh, ta nghĩ mãi không hiểu —— Tại sao hôm ấy bọn họ đứng về phía chúng ta, nhưng hôm nay lại chỉ mong sao có thể ép chết Hàn Uyên sư huynh?!”
Dường như Vân Dao không ngờ Đinh Tiểu xoắn xuýt vì vấn đề này, nàng hơi giật mình: “Tiên Môn Đại Bỉ, những người ở đó là đệ tử trẻ tuổi hay bô lão tiên môn?”
“Đại Bỉ năm năm một lần, tham gia rồi thì không được tham gia nữa, nên đương nhiên phần lớn là đệ tử trẻ tuổi.” Đinh Tiểu không hề nghĩ ngợi nhiều.
“Vậy hôm nay thì sao?”
“……”
Đinh Tiểu theo phản xạ nhìn xung quanh theo lời Vân Dao.
Tiên môn công thẩm, có thể thay mặt cho tiên môn tham dự, đương nhiên là chưởng môn và trưởng lão nắm thực quyền. Trong tầm mắt, ngoại trừ vài đại tiên môn có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn lại đều là bậc trưởng bối thần dung trang nghiêm.
“Đều là bô lão của các tiên môn.” Đinh Tiểu hỏi: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì?”
“Tuổi trẻ nhiệt huyết, chỉ quan tâm phải trái đúng sai, bản tâm yêu ghét, dám thắc mắc tại sao ông trời bất công. Nhưng càng lớn tuổi, trong lòng càng chứa nhiều đắn đo, khi gặp chuyện, đúng sai xếp sau, ưu tiên cân nhắc quyền lợi, cân nhắc được mất; cân nhắc thật nhiều, ắt sẽ theo lợi tránh hại……”
Vân Dao nói, đuôi mắt khẽ giương lên, tự trào tự phúng: “Như thế, nhân thọ có giới hạn, là cội nguồn tồn tại của vạn vật.”
Nghe thế, Đinh Tiêu ngơ ngác: “Ý của sư thúc tức là, Hàn Uyên sư huynh sống, là điều mà các bô lão tiên môn không muốn nhìn thấy?”
“Đúng vậy. Lúc đầu trên Thiên Sơn, những chưởng môn bô lão này không ngăn cản đệ tử trẻ tuổi đứng về phía chúng ta, bởi vì lúc đó, đối mặt với bọn họ là Phù Ngọc Cung đứng đầu Tiên Vực, ngự trị trên tất cả bọn họ……”
Vân Dao nói xong, bỗng nhiên giật mình.
“Thì ra cho đến tận hôm nay, ta mới hiểu chuyện xưa mà đại sư huynh kể.”
“Chuyện xưa?” Đinh Tiểu ngỡ ngàng nhìn nàng.
“Người đồ long sẽ trở thành ác long.”
Vân Dao thì thầm tự giễu: “Mấy chục ngày trước Phù Ngọc Cung ở trên cao, chính là con ác long kia. Mà bây giờ có người giết ác long, bước lên vương tọa của ác long, cúi nhìn chúng sinh…… cho nên hôm nay, trong mắt bọn họ, Mộ Hàn Uyên nghiễm nhiên là người có khả năng trở thành ác long nhất.”
“Nhưng cũng chỉ là có khả năng thôi mà!” Đinh Tiểu không kìm được tức giận.
“Đối với bọn họ mà nói, một khả năng liên quan đến sống chết, đương nhiên phải diệt trừ khi còn trong trứng.”
Vân Dao ngoảnh đầu nhìn Đinh Tiểu, trong chớp mắt Đinh Tiểu cảm thấy trong mắt nàng toát ra vài phần hờ hững thần tính: “Nếu ngươi là bọn họ, đối với ma đầu tương lai sẽ mang đến tai họa diệt thế cho chúng sinh trong tiên tri, đồng thời không thân cũng chẳng quen với ngươi, ngươi muốn hắn sống, hay muốn hắn chết?”
“——”
Đinh Tiểu sững sờ tại chỗ.
“Vạn dân Thú Thành thỉnh nguyện! Tiêu diệt ma đầu!”
Một ông lão người phàm lạnh đến mức run lẩy bẩy dẫn đầu, theo sau là già trẻ trai giá, tay nâng đơn thỉnh nguyện quỳ dưới hình đài Huyền Kiếm Tông.
“Ma đầu hại thế gian! Phải diệt trừ!!”
“Ma đầu hại thế gian! Phải diệt trừ ——”
“Ma đầu hại thế gian……”
Rõ ràng Huyền Kiếm Tông không ngờ đến chuyện này, các đệ tử gần như hơi luống cuống tay chân dẫn những người phàm này rời khỏi đỉnh cao nhất.
“Sao người phàm có thể lên đây, chắc chắn có tông môn cố ý làm thế!” Đinh Tiêu cáu gắt nói, nhưng giọng của nàng lại bị nhấn chìm trong tiếng hô hào xung quanh ——
Trên đỉnh cao vốn im lặng, các tiên môn bị làn sóng yêu cầu lúc nãy của vạn dân ảnh hưởng, càng lúc càng có nhiều tiếng hô, sóng sau xô sóng trước.
Phẫn nộ như một đám lửa lan rộng khắp cánh đồng hoang vu bát ngát, một đốm lửa rơi xuống, trong tích tắc hóa thành thế lửa có thể thiêu rụi bầu trời.
Toàn bộ đỉnh cao nhất này hệt như một dàn tế hừng hực lửa, trên hình đài, hình bóng trắng tinh khôi như tuyết kia hệt như tế phẩm được chọn cho “buổi lễ long trọng” này.
Giữa làn sóng âm thanh liên miên không dứt, Vân Dao như sa vào cơn mơ hồ, như thể trở về ba trăm năm trước, bên trong thành Hoàn Phượng của Ma Vực, nàng nhìn thấy thiếu niên bị tám mươi mốt dùi dài đâm xuyên xương.
Tại sao, tại sao luôn là hắn.
Dưới ống tay áo, Vân Dao siết chặt tay, vành mắt đỏ hoe.
Sức mạnh Chung Yên, Chung Yên Hỏa Chủng, hay điều mà nàng không muốn nghĩ tới cũng như không muốn thừa nhận ——
Đây là số mệnh của Chung Yên sao?
“Ma đầu kia xuất thân từ Càn Môn! Mấy trăm năm trước, Càn Môn thất kiệt anh tài xuất hiện lớp lớp, nhưng gần như đều chết trong tay ma tu! Huyết hải thâm thù như thế —— Lẽ nào Càn Môn đã quên rồi?!”
“Hay lắm! Lẽ nào Càn Môn đã quên tiếng tốt của các tiền bối? Lẽ nào muốn bảo vệ ma đầu diệt thế đến cùng?!”
“Tiền bối Vân Dao! Sư phụ sư huynh sư tỷ của cô, tiên linh vẫn còn, làm sao cô xứng với bọn họ ——”
“Coong!!”
Kiếm Nại Hà đột nhiên vang lên một tiếng ré dài, âm thanh phá thẳng trời cao, xé nát biển mây cuồn cuộn, khiến bốn phía hình đài lặng ngắt như tờ.
Mọi người im lặng không dám lên tiếng, cảnh giác nhìn về phía Càn Môn.
Thần sắc động tác của mỗi tiên môn đều có biến hóa, không biết bao nhiêu người chuẩn bị sát chiêu, đề phòng hình đài, nếu Càn Môn muốn dốc sức bảo vệ Mộ Hàn Uyên, bọn họ sẽ noi theo trận chiến hai cõi Tiên Ma năm xưa, lấy yếu kháng mạnh.
Tạm thời, trên đài tràn ngập bầu không khí túc sát và bi tráng.
Nếu không phải thứ bọn họ xem là “ác long” chính là Mộ Hàn Uyên và Càn Môn đứng sau hắn, có lẽ Vân Dao đã bật cười.
Chỉ là khi nghĩ đến hậu sự hôm nay, dù cử động khóe miệng như thế nào, nàng cũng không cười nổi.
Trong sự im ắng, Vân Dao ngước mắt nhìn về phía Huyền Kiếm Tông.
Hôm nay tông chủ của Huyền Kiếm Tông đích thân tới, Vân Dao có thể cảm nhận được rằng, lão tổ của bọn họ đã vào Độ Kiếp cảnh mà người đời không hay biết, lúc này đang cách đỉnh núi trong phạm vi trăm dặm. Đối với Độ Kiếp cảnh mà nói, khoảng cách ấy chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Khí cơ định thân, nhưng Vân Dao cứ như không xem xét, nàng lạnh nhạt hỏi: “Huyền Kiếm Tông muốn xử lý thế nào?”
“Do các tiên môn thảo luận, không giết thì phế.” Xưa nay tông chủ Huyền Kiếm Tông là người ngay thẳng và vị tha, lúc này có thể nhìn ra chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ là chút ít mà thôi: “Nếu Càn Môn bằng lòng hủy tu vi của Mộ Hàn Uyên, Kiếm Ngục của Huyền Kiếm Tông có thể giữ lại một nơi, chịu trách nhiệm giám sát đến cùng.”
Mày liễu của nữ tử áo đỏ rủ xuống, giơ tay lau kiếm, như đang cười: “Rất từ bi.”
“Tiếc thật, vị trí của Phạn Thiên Tự, nên để các ngươi ngồi mới phải.”
“……!”
Bốn phía hình đài, bô lão các tiên môn đều biến sắc.
“Tiền bối Vân Dao thay mặt Càn Môn, cô nói thế là sao?”
“Chẳng lẽ hôm nay Càn Môn thật sự muốn bỏ thanh danh ngàn năm, nhập bọn với ma đầu!?”
“Vân tiền bối nghĩ kỹ đi!”
“Lạ thật đấy, rõ ràng ta đang khen các ngươi, tại sao các ngươi lại nghĩ rằng ta đang giễu cợt?” Hình bóng Vân Dao hơi lay nhẹ, ngay sau đó, nàng xuất hiện ở vách đá trên đỉnh, cách đó mấy trượng là Mộ Hàn Uyên đang bị nhốt trong cấm chế lao quang vàng óng.
Khi Vân Dao nhìn vào mắt Mộ Hàn Uyên, ý cười buông thả hời hợt tan biến như hoa trong gương trăng dưới nước.
“Sư tôn.”
“……”
Lông mi của Vân Dao khẽ run, cụp xuống.
“Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi từng nói.” Trong truyền âm, giọng của Vân Dao run rẩy: “Thương lân ác trảo, không đổi lòng mình.”
Mộ Hàn Uyên giật mình: “Hôm ấy sư tôn nghe ——”
Không đợi hắn nói hết câu, Vân Dao đột nhiên xoay người, nhìn mọi người bốn phương dưới hình đài, mặt lạnh băng giọng như sương: “Thanh danh ngàn năm của Càn Môn, cố nhân sư môn ta đều mất trong đại chiến Tiên Ma, quả thật không thể dung thứ cho đệ tử nhập ma.”
“Hôm nay, Vân Dao ta, trục xuất môn hạ thân đồ — Mộ Hàn Uyên!…… Từ nay về sau, trong Càn Môn không còn người này nữa!”
“——”
Trong chớp mắt, trời đất tĩnh mịch.
Trên và dưới hình đài, mọi người đều sững sờ.
“…… Sư tôn?”
Cấm chế quang lao sau lưng rung chuyển sắp sập, giọng nói run rẩy khó ức chế của Mộ Hàn Uyên thoát ra khỏi cấm chế.
Sau tiếng ồ lên kinh ngạc, cấm chế quang lao trước mặt mọi người vỡ nát, hóa thành đốm sáng rải rác hòa vào gió tuyết đầy trời sau vách núi cheo leo.
Mộ Hàn Uyên bước một bước về phía Vân Dao, môi mỏng khẽ run: “Sư tôn……”
“Im miệng.”
Vân Dao không nhìn vào mắt Mộ Hàn Uyên, kiếm Nại Hà trong tay bị siết chặt nên mức run bần bật: “Tông chủ của Huyền Kiếm Tông muốn phế tu vi của ngươi, giam ngươi cả đời, nhưng ta thấy, như thế quá nhân từ……. Nếu ngươi không chết, thiên hạ khó an.”
Trên hình đài, cấm chế nặng vạn quân lần nữa gia thân.
Sắc màu nhuộm đỏ áo trong và mái tóc trắng như tuyết của hắn.
Nhưng Mộ Hàn Uyên cứ như vô tri vô cảm, ngoan cố bước từng bước về phía Vân Dao.
“Sư tôn…… giết ta, nhưng đừng vứt bỏ ta……”
“Ta bảo ngươi im miệng.”
Quanh người Vân Dao, uy thế vô song của Độ Kiếp cảnh phóng thích ——
Khiến Mộ Hàn Uyên hộc máu dừng bước, loạng choạng khuỵu một gối xuống.
Một tay của hắn cố gắng chèo chống cơ thể gầy gò của mình, trong vũng máu, hắn từ từ quỳ thẳng người: “Sư tôn……”
“Thu linh,” Vân Dao run giọng: “Chịu chết.”
“——”
Trên dãy phía tây núi Lưỡng Giới, trên đỉnh cao nhất Càn Nguyên Thiên Tiệm, gió tuyết phủ khắp vạn dặm trường khung, trời đất im ắng.
Bô lão của các tiên môn Tiên Vực mãi mãi không quên ngày ấy.
Ma đầu tóc trắng như tuyết kia người đầy máu, quỳ trên mặt đất, hắn vừa tuyệt vọng vừa bướng bỉnh ngước nhìn hồng y sư tôn cầm kiếm đứng trước mặt mình, làm theo lời nàng nói, từng sợi linh tức giãy giụa trong linh mạch dần tan biến.
Bọn họ không nhìn thấy, bên trong linh phủ của hắn, phát hiện hắn sắp chết, tơ huyết sắc điên cuồng vùng lên nhưng lại bị áp chế, không hề rò rỉ ra ngoài dù chỉ một chút.
Trong bóng tối sâu trong thức hải, một thần hồn khác như ngưng tụ, lặng lẽ nhìn vào khoảng không.
Nơi ấy là nữ tử chưa bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại.
Nàng thờ ơ lạnh lùng.
“Ngươi muốn hận thì hãy hận mình ta.”
“Ba trăm năm trước, ta không nên đưa ngươi về Tiên Vực.”
“Sư……”
“Phập.”
Nại Hà phóng tới, đâm xuyên qua tim.
Bốn phía dưới hình đài, mọi người không thể tin nổi trợn tròn mắt.
Vậy mà ma đầu kia ở ngay trước mắt bọn họ, hơi thở tan biến, ngã xuống vũng máu.
“…… Sư thúc!!!!!”
Hướng Càn Môn, một tiếng nghẹn ngào tê tâm liệt phế vang lên.
Vân Dao cứ như không nghe thấy, cầm thanh kiếm đang nhỏ máu, không hề có biểu cảm gì, thậm chí còn không nhìn người vừa ngã xuống đất kia.
Nàng quay sang Huyền Kiếm Tông và cốc Cửu Tư: “Ân Sâm, Tiêu Cửu Tư, lại đây, nghiệm thi.”
“……”
Bô lão tiên môn vốn theo phản xạ muốn tiến lên lập tức dừng lại.
Tông chủ Huyền Kiếm Tông và cốc chủ cốc Cửu Tư nhìn nhau một cái, không ai nói gì, tiến lên đài.
Đầu tiên Ân Sâm quỳ xuống kiểm tra, chốc lát sau, ánh mắt của y chấn động, nhìn sang Vân Dao: “…… Thật sự đã chết rồi.”
Tiêu Cửu Tư chỉ dùng thần thức quét qua, cũng nhìn sang nữ tử áo đỏ vẻ mặt như phủ sương tuyết.
Hắn khẽ thở dài: “Dù là thần tiên cũng không cứu được. Người của Càn Môn, lên đây dọn xác cho hắn đi.”
Bên phía Càn Môn, có mấy đệ tử mắt đỏ hoe, loạng choạng muốn lên đài.
Nhưng không ngờ Vân Dao chợt giơ tay lên, một luồng linh lực chứa kiếm phong cuồn cuộn nổi lên như thác, cuốn lấy thi thể trên hình đài ——
“Ta đã nói, từ hôm nay, Càn Môn ta không có đệ tử này.”
Tóc dài trắng tinh bị gió tuyết thổi bay phần phật.
Cơ thể người nhắm mắt kia hệt như một chiếc lá rụng, bị ném khỏi đỉnh cao ——
Rơi xuống khỏi rãnh trời, rơi xuống khe lạnh không đáy.
“————”
Trên đỉnh cao, tám phương lặng ngắt như tờ.
Cho đến khi hướng Càn Môn vang lên một tiếng kinh sợ: “Đinh sư tỷ ngất rồi!”
“Mau, mau đưa tỷ ấy xuống dưới……”
Các đệ tử Càn Môn vành mắt đỏ hoe lộn xộn đi ra ngoài, ánh mắt khó hiểu xen lẫn oán hận, lần lượt liếc qua hình bóng đỏ rực bất động kia.
Ma đầu đã chết, phiên công thẩm của Tiên Vực cũng kết thúc theo.
Các bô lão của các tiên môn lòng vẫn còn sợ hãi, khó có thể tin nổi thì thầm bàn tán, bước xuống khỏi đỉnh cao.
Ánh mắt và âm thanh hỗn tạp bủa vây Vân Dao, như muốn dìm nàng xuống đáy hồ.
Vân Dao vẫn không nhúc nhích.
Chẳng rõ sau bao lâu, trên đỉnh cao này, đệ tử cuối cùng của Huyền Kiếm Tông rời đi dưới ánh mắt ra hiệu của tông chủ Ân Sâm.
Ân Sâm do dự chốc lát, cuối cùng hơi rung động và xa cách bước về phía Vân Dao: “Vân sư thúc, nén bi thương.”
Dứt lời, y cũng xoay người rời đi.
Tiêu Cửu Tư khoanh tay chờ ở một bên, thấy Vân Dao từ đầu đến cuối không nhúc nhích cũng không nói gì, hắn bèn đợi tiếp.
Cho đến khi trời dần tối, gió tuyết mạnh đến nổi che khuất tầm mắt.
Hắn thở dài: “Muội định ở đây chịu tang hắn ba năm à?”
“……”
Cuối cùng đồng tử của Vân Dao cũng nhúc nhích.
Nàng quay chiếc cổ cứng nhắc của mình lại, mở miệng như muốn mắng chửi, song, trước khi chữ “cút” thốt ra, máu tươi đỏ rực tràn ra khỏi môi nàng, rơi xuống lớp tuyết dưới người, như một mảng lớn hồng mai rực rỡ.
Vân Dao không chịu nổi nữa nên bèn khuỵu gối xuống.
Sắc mặt của Tiêu Cửu Tư chợt đổi.
Hắn gần như cuống quýt tiến lên một bước, muốn đỡ cơ thể nhẹ như bông của Vân Dao, khi hắn nâng nàng lên, lập tức thấy màu máu rất đậm và nồng nặc trên ngực nàng, đỏ đến mức lấn át cả màu đỏ của áo nàng.
Sắc mặt Tiêu Cửu Tư trầm xuống, nắm cổ tay của Vân Dao, kéo tay áo của nàng lên.
Đúng lúc nhìn thấy ấn ký Hàn Thiền trắng lạnh như băng mờ dần trên cổ tay trái của nàng.
“Muội ——!”
Khuôn mặt của Tiêu Cửu Tư trầm như nước, hiếm khi trút bỏ vẻ nhã nhặn giả tạo, mu bàn tay nắm lấy cổ tay nàng nổi lên gân xanh, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng: “Đây là thuật chết thay của lão tổ Hàn Thiền?”
“……”
Một lúc lâu sau, cuối cùng Vân Dao cũng gom góp được chút sức lực từ linh mạch của mình.
Nàng hơi yếu ớt hất tay Tiêu Cửu Tư ra, chống đỡ đứng lên: “Ta không hiểu Tiêu cốc chủ đang nói gì.”
“Bắc Cương ngàn năm trước, chỉ còn lại nhất mạch kỳ huyết Hàn Thiền, mỗi trăm năm sẽ trải qua một lần mệnh kiếp, mỗi mệnh kiếp đều thập tử vô sinh, vì vậy, tộc nhân tận tuyệt, mãi cho đến khi Hàn Thiền lão tổ nghĩ ra thuật chết thay, dùng xác ve giả lừa thiên kiếp, chân thân phong bế hô hấp giả chết, có thể giấu thiên cơ trăm năm, là kỳ thuật dù là tiên nhân cũng khó phá!”
Gió tuyết phần phật, thân hình Vân Dao hơi không ổn định.
Nàng hờ hững lau vết máu tràn ra từ môi, nhấc kiếm Nại Hà vừa rơi xuống đất lên: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
“Được, muội không hiểu —— Nếu muội không hiểu, tại sao ngay cả kiếm Nại Hà cũng không cầm nổi!” Tiêu Cửu Tư tức giận, giọng còn trầm hơn lúc nãy: “Nếu muội không hiểu, vậy ba ngày trước, nếu muội không đi sâu xuống lòng đất ở Bắc Cương tìm con Hàn Thiền sợ chết kia, thế thì muội đi đâu?!”
“……”
Đủ kiểu làm phiền, cuối cùng cũng đổi được một cái quay đầu của Vân Dao.
Vân Dao nhìn hắn, cười nhạo: “Hay là Tiêu cốc chủ nhảy xuống dưới kia đi, xem xem đồ đệ kia của ta còn sống hay đã chết?”
Tiêu Cửu Tư lạnh giọng: “Đồ đệ?”
Vân Dao khựng lại.
Nhớ tới trước đây đã cắt đứt quan hệ với hắn, nàng nghiêng mặt sang một bên, hơi lảo đảo giẫm lên gió tuyết bước ra ngoài: “Gọi quen miệng mà thôi.”
Tiêu Cửu Tư đứng yên tại chỗ.
Tuyết trắng che lấp trời đất cũng che đi ánh mắt của hắn, ngay cả cảm xúc trong giọng nói cũng không nghe rõ được.
“Ta thật sự rất tò mò, vì giúp hắn ve sầu thoát xác rời khỏi Tiên Vực, muội không tiếc tự tổn thiên mệnh, dốc hết sức mình làm mọi thứ —— Muội thật sự chỉ xem hắn là đồ đệ thôi à?”
“……”
Trong gió tuyết, hồng y dừng lại.
Chốc lát sau, không một lời đáp lại, nàng tiến lên phía trước, cuối cùng biến mất trong gió tuyết trên núi.
——
Ba ngày sau.
Dưới đỉnh cao nhất, giữa xương trắng như tuyết.
Dưới đáy Hàn Giản chợt nổi gió mạnh, như lưỡi dao cắt chiếc áo choàng đen thành từng mảnh vụn, “thi thể” dưới chiếc áo choàng bị gió thổi khẽ động.
Dưới đôi lông mày bị máu nhuộm đỏ, đôi mắt đen kịt không đáy của người nọ mở ra.
《Quyển 3: Họa Khởi Phù Ngọc》, Kết thúc.