[......]
Mộ Cửu Thiên than thở: “Ta thấy có người vừa đi, ba hồn bảy vía của muội đã chạy theo người ta rồi.”
Vân Dao nhíu mày: “Tiêu Cửu Tư nói gì với huynh?”
Mộ Cửu Thiên không trả lời, trái lại dựa người lên mặt bàn, nhoài người về phía Vân Dao, hỏi ngược lại nàng: “Vấn đề mà Tiêu sư điệt không hiểu, ta cũng tò mò lắm —— Mộ Hàn Uyên và muội, thật sự chỉ là sư đồ à?”
Dưới ánh mắt hiếm khi nghiêm túc của Mộ Cửu Thiên, ấn đường Vân Dao nhăn lại, sau đó thả lỏng, nàng nghiêng mặt sang một bên.
“Ta không biết,” Một lát sau nàng mới nói: “Cũng không rảnh nghĩ đến.”
Mộ Cửu Thiên mỉm cười: “ Là không rảnh nghĩ đến, hay là không dám nghĩ đến?”
Vân Dao vô cảm liếc hắn.
“Vậy ta đổi câu hỏi.” Mộ Cửu Thiên hơi trầm ngâm: “Nếu tương lai, muội có thể dẫn theo một người phi tiên, trong vạn vạn người của giới Càn Nguyên, muội chọn ai?”
“……”
Vẫn là khuôn mặt không có cảm xúc.
Nhưng khi câu hỏi này vừa thốt ra, Vân Dao hơi chớp mắt, sau đó chậm chạp xoay mặt sang một bên.
Biết rõ đáp án là gì, Mộ Cửu Thiên tức cười dựa vào lưng ghế: “Vân Yêu Cửu à Vân Yêu Cửu, cuối cùng ta cũng nhìn thấu muội rồi. Sư huynh quen biết năm trăm năm, không sánh bằng đồ đệ ba trăm năm, đúng không?”
Vân Dao quay mặt lại: “Dựa vào tu vi hiện tại của huynh, nói không chừng sẽ phi tiên trước ta đấy.”
“Đừng kiếm cớ.”
“…….”
“Vậy ta hỏi muội tiếp nhé, nếu không phi tiên được, thân táng Càn Nguyên, chọn một người cùng muội vào quan tài an giấc ngàn thu, hiện tại trong đầu muội nghĩ đến ai?”
“……”
Vân Dao hơi hoảng hồn, nàng khó khăn rũ bỏ hình bóng tự xuất hiện trong đầu.
Đối mặt với Mộ Cửu Thiên đang khoanh tay cười khẩy, Vân Dao mặt không đổi sắc, tỏ vẻ nghiêm nghị: “Ba trăm năm trước huynh ‘chết’ ở núi Lưỡng Giới, thi cốt cũng không tìm được, ta vì huynh mà lặn lội ngàn dặm vào Ma Vực, tàn sát cả phủ thành chủ thành Bạch Hổ, muốn dứt khoát thành toàn cho mỹ danh sư môn bảy người lật Ma Vực, ôm quyết tâm muốn chết. Sao huynh không nhắc đến?”
“Thế tại sao cuối cùng muội lại trở về?”
“Còn không phải là vì……”
Vân Dao bỗng dừng lại.
Nàng vốn đi tìm cái chết.
Nhưng sau đó nàng gặp một thiếu niên, hắn xin nàng giết hắn. Lúc ấy nàng nhìn thấy sự tuyệt vọng của mình trong đáy mắt của thiếu niên, như dây leo gặp nhau dưới vực sâu tối om không ánh sáng.
Chúng nó quấn quýt lấy nhau, hỗ trợ nhau, vươn lên từng chút một, sau đó trở thành một gốc cây cao ngất trời, cuối cùng cũng có thể vươn chạc cây ra khỏi vực sâu tăm tối.
“Muội xem, chính muội cũng quên mất,” Mộ Cửu Thiên nói: “Ba trăm năm trước, không chỉ có muội cứu hắn, mà hắn cũng cứu muội.”
“……”
Vân Dao im lặng hồi lâu, nâng cốc nhỏ lên, cười khẽ: “Thế thì sao.” Nàng nhìn hình bóng phản chiếu dưới đáy cốc: “Bây giờ ta và hắn đã cắt đứt quan hệ, cắt đứt ân oán, từ nay về sau mỗi người một nơi, suốt đời không gặp. Quá khứ thế nào, quan trọng không.”
Uống hết cốc trà nhỏ, Vân Dao xoay người đi về phía cầu thang.
Sau lưng, giọng điệu buồn bực của Mộ Cửu Thiên từ xa lọt vào tai nàng: “Thật sự có thể suốt đời không gặp sao?”
Vân Dao dừng bước, ngón tay vịn lan can hơi siết chặt.
“…… Đương nhiên.”
Nàng không ngoảnh đầu lại, đi thẳng lên lầu.
[......]
Tiếng đàn bắt đầu dồn dập.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ hình như cũng càng gấp gáp hơn, cách một màn mưa dày đặc, yến nhạc ầm ĩ ngoài tiền điện hình như xen lẫn vài tiếng kim loại va chạm.
Song, ánh sáng ở thiên điện quá yếu ớt, nên không ai phát hiện ra.
Tiểu Linh cố nở một nụ cười hơi khó coi: “Xem ra ngài thật sự không sợ chết, lúc này mà còn có tâm tư nói đùa.”
“Không phải nói đùa,” Giọng nói nọ vừa lười biếng vừa hờ hững, một tay hắn đánh đàn, một tay chỉ vào lồng ngực: “Cách đây không lâu, nơi này bị một người, một kiếm, đâm xuyên tim.”
Vẻ mặt của Tiểu Linh cứng đờ, nếu không phải luôn cảm nhận được hô hấp của đối phương, có lẽ nàng sẽ nghĩ rằng người này là hồn ma đã chết trong phủ thành chủ, oán niệm chưa tan.
Giọng nàng run rẩy: “Là, là ai giết ngài?”
Tiếng đàn trầm xuống.
Hạt mưa lạnh buốt tạt vào cửa sổ, hơi nhớp nháp.
Tiểu Linh rùng mình, ngay lúc nàng nghĩ rằng mình sẽ không nghe được câu trả lời, thì, trong bóng tối, nàng nghe thấy nhạc sư nọ cười nhẹ.
“Đương nhiên là sư tôn kính yêu nhất của ta…… Ngoại trừ nàng, trong số muôn vàn sâu kiến trên thế gian này, còn có ai có thể khiến ‘ta’ bằng lòng chịu chết.”
“Vậy, nhạc sư đại nhân, ngài muốn rời khỏi nơi này, đi tìm sư tôn ngài báo thù, đúng không?” Tiểu Linh vừa sợ sệt vừa hy vọng, cẩn thận thăm dò: “Đại nhân đưa Tiểu Linh rời đi cùng được không, Tiểu Linh sẽ hầu hạ ngài thật tốt.”
“……”
Qua chiếc mặt nạ đồng cực kỳ xấu xí, người nọ cụp mắt, thờ ơ giễu cợt liếc nàng.
Giống như thần linh trên mây khinh rẻ chúng sinh.
[......]
(Còn tiếp)