Vân Dao tận mắt chứng kiến, Bích Tiêu vỡ nát trong lòng bàn tay của Mộ Hàn Uyên, tan thành mây khói.
Thậm chí chẳng còn sót lại một mảnh thần hồn nào.
Bên dưới là ma diễm hừng hực thiêu đốt trành trì, dễ như bỡn khiến Thú thành trở thành một đống đổ nát cháy sém.
Dân chúng trong thành lánh nạn tụ tập ở bên ngoài thành, hoặc là run sợ, hoặc là căm thù ngẩng đầu nhìn lên trời, kiếm tu của Huyền Kiếm Tông cũng dùng ánh mắt như thế, ghét cay ghét đắng nhìn chằm chằm “ma đầu” coi trời bằng vung, hung ác giết người mặc mọi người ngăn cản ngay trước mắt bọn họ.
Mỗi ánh mắt đều như muốn lăng trì Mộ Hàn Uyên.
Vân Dao gần như nghẹt thở dừng lại cách Mộ Hàn Uyên một trượng, bắt lấy tro bụi một cách vô ích.
Sức mạnh Chung Yên, là sự hủy diệt thật sự của Tam giới.
Nghĩa là hủy diệt và xóa sổ hoàn toàn, bất kể là khái niệm không gian hay thời gian, người bị sức mạnh Chung Yên ban cho quy diệt, sẽ không còn tồn tại nữa, biến mất chẳng còn lại bất kỳ dấu vết gì.
—
Chung quy vẫn chậm một bước.
“…… Tại sao?” Tim Vân Dao run rẩy, từ từ siết chặt bàn tay.
Mái tóc trắng xóa như tuyết của Mộ Hàn Uyên xõa dài, càng làm nổi bật dung mạo mỹ lệ tuấn tú của hắn, hắn đứng giữa trời cao, giọng điệu điềm nhiên bình tĩnh: “Ta sẽ không cho bọn chúng cơ hội thoát khỏi trừng phạt.”
“Đó không phải cơ hội cho bọn chúng……” Ánh mắt của Vân Dao khẽ run, nhìn mái tóc trắng như tuyết của hắn, cuối cùng dừng lại ở ma văn nơi đuôi mắt, từng từ đau thương như khóc: “Mà là cho ngươi.”
Đó là cơ hội cuối cùng của hắn.
Một khi Bích Tiêu chết, Phù Ngọc Cung sẽ không còn là đầu sỏ bị người đời chỉ trích.
Ngay cả “chiến dịch giết ma” cũng trở thành lẽ hiển nhiên.
Người đời chỉ biết chỉ thấy Mộ Hàn Uyên nhập ma giết người trước thiên hạ.
Ma diễm cuồn cuộn, thi thể ngàn dặm, ma văn đẫm máu ——
Tiên tri của gương Thiên Chiếu trở thành sự thật.
Đó chính là thập tử vô xá.
Muôn vàn tu giả của tiên môn Tiên Vực, vì muốn bảo vệ chính mình, bọn họ ắt bắt hắn chết để đổi lấy muôn đời an tâm.
Càng nghĩ, Vân Dao cảm thấy tim đau đớn.
Dường như nàng nhìn thấy Mộ Hàn Uyên đứng trước vách đá vạn trượng, phía sau hắn là vực sâu không đáy có thể khiến hắn tan xương nát thịt.
Chỉ còn một bước, rõ ràng chỉ còn một bước nữa thôi, nàng đã có thể kéo hắn về phía mình.
Nhưng nàng không làm được.
Thiếu niên vô tội yếu ớt mặc bạch y mà năm ấy nàng đích thân dẫn về từ Ma Vực……
Hắn ngã xuống rồi.
—
Cuối cùng Mộ Hàn Uyên bị cốc Cửu Tư và Huyền Kiếm Tông cùng nhau truy bắt, giam trong Kiếm Ngục của Huyền Kiếm Tông nằm ở Bắc Cương Tiên Vực.
Kiếm Ngục là nhà tù do Huyền Kiếm Tông đóng giữ Bắc Cương Tiên Vực đặc biệt xây dựng để giam giữ ma tu Ma Vực. Nơi này nằm ở núi Lưỡng Giới, có địa hình cao nhất hai cõi, được gọi là đỉnh cao nhất của “Càn Nguyên Thiên Tiệm (*)”.
(*) Thiên tiệm (天堑): rãnh trời, lạch trời.
Vì thế quanh năm giá lạnh, tuyết rơi dày đặc che khuất cả mặt trời, toàn bộ Kiếm Ngục như băng điêu ngọc thế, không có dấu vết sinh sống của con người.
Vì lẽ đó, nơi này còn được gọi là “vùng đất bị trời bỏ” của Tiên Vực.
Hôm nay, tất cả tiên môn lớn nhỏ của Tiên Vực đều tập trung ở Huyền Kiếm Tông.
Đương nhiên để thảo luận về chuyện Phù Ngọc Cung tổng tấn công Càn Môn, thực hiện “chiến dịch giết ma”, nhưng tất cả đều bị diệt sạch ở phía tây bắc Tiên Vực.
“…… Mộ Hàn Uyên nhập ma là sự thật, cũng là kết cục đã định! Ta thấy những gì Phù Ngọc Cung nói trên đỉnh Thiên Sơn ngày ấy đúng lắm, bọn họ vì muốn tiêu diệt ma đầu hại thế gian nên mới mạo hiểm làm như thế —— Rõ ràng là thiên hạ đại nghĩa! Thế mà cả nhà đều bị ma đầu tàn sát!”
Bên trong Nghị Sự Đường, một tiểu tiên môn ở Đông Vực ngày xưa lệ thuộc vào Phù Ngọc Cung không kìm được cơn giận mà lên án tội của Mộ Hàn Uyên.
“Nói vớ va vớ vẩn!” Có đệ tử Càn Môn căm tức nói: “Rõ ràng là Phù Ngọc Cung lòng lang dạ sói, ngày ấy rõ ràng là bọn chúng muốn đẩy cả nhà Càn Môn ta vào chỗ chết! Bọn chúng ——”
“Ta cũng không tin lời này.”
Có người đứng lên nói: “Hiện tại người đời đều biết, đệ nhất nhân Tiên Vực là tiểu sư thúc tổ Vân Dao của Càn Môn. Dù như lời các ngươi nói, hôm ấy tiểu sư thúc tổ không ở trên núi, nhưng Phù Ngọc Cung lấy đâu ra can đảm để tấn công? Bọn họ có chỗ dựa đâu mà dám chắc rằng mình có thể phủi mông quay đi sau cơn thịnh nộ của Vân Dao?”
“Bọn chúng……”
Đệ tử Càn Môn nọ đương nhiên không biết chuyện về Chung Yên Kim Liên, nên lập tức bị hỏi khó, sắc mặt đỏ lên.
Thấy thế, có kẻ đánh bạo nói: “Nếu thật sự là Phù Ngọc Cung làm điều ác, tại sao Mộ Hàn Uyên không chừa lại một người sống, rõ ràng là hắn cố ý giết người bịt miệng……”
Nghe thế, Đinh Tiểu giận dữ vỗ bàn: “Kẻ xấu phương nào! Giấu đầu giấu đuôi không dám công khai thảo luận!?”
Người vừa nói lập tức rụt cổ lại, núp trong đám đông.
Nhưng chỉ cần một người mở đầu, người tán thành hùa theo ngày càng nhiều, tiếng xì xào bất mãn cũng càng lúc càng nhiều hơn.
“Hôm nay Càn Môn độc tôn, xem ra sắp thay thế Phù Ngọc Cung rồi.”
“Chứ còn gì nữa, một môn hai Độ Kiếp, rất uy phong…… Cứ như thế, ai dám làm trái ý bọn họ chứ? Phải chăng Tiên Vực sắp do bọn họ chuyên quyền độc đoán rồi?”
“Nhưng Hàn Uyên Tôn…… khụ, Mộ Hàn Uyên giết người, thật sự do Phù Ngọc Cung chủ động xâm lược mà. Dùng lý do này để kết tội hắn, có phải hơi……”
“Ngươi tỉnh táo chút đi! Không nghe dân chúng bên ngoài nói gì về hắn sao?”
“Không sai, hiện tại cả Tiên Vực đều biết, trong đại tiên môn xuất hiện ma đầu hại thế gian, khiến dư luận xôn xao, lòng người bàng hoàng!”
“Mộ Hàn Uyên giết một mạch từ Càn Môn đến Thú Thành của Huyền Kiếm Tông, máu nhuộm mấy ngàn dặm, ma diễm suýt chút thiêu chết hết người trong thành! Bây giờ dân chúng Thú Thành đều tập trung dưới chân núi của Huyền Kiếm Tông, yêu cầu xử tử ma đầu đấy!”
“Ôi, hành vi độc ác như thế, cho dù hôm nay hắn vẫn còn lương tri —— Nhưng ai dám chắc sau này hắn sẽ không giết người vô tội khi người ta không thuận theo ý hắn chứ?”
“……”
Giữa tiếng bàn tán không ngớt của mọi người, bên phía Càn Môn, sắc mặt mọi người lúc trắng lúc đỏ.
Sau chiến dịch giết ma, chưởng môn Trần Thanh Mộc bị ốm nặng, sư thúc tổ Vân Dao chẳng biết tại sao mà mấy ngày nay bế môn không xuất hiện.
Giờ đây Càn Môn gần như hoang mang lo sợ, ngay cả lần tham gia nghị sự Tiên Vực này cũng do Đường Âm, trưởng lão bị thương nhẹ nhất Trưởng Lão Các, thay chưởng môn Trần Thanh Mộc dự họp.
Thấy hướng gió trong sảnh giống như phong vân nổi lên trong Tiên Vực mấy ngày gần đây, Đinh Tiểu sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Nàng vòng ra phía sau Đường Âm, nói nhỏ: “Đường trưởng lão mau nói gì đi chứ, hoặc là mời tiểu sư thúc xuất quan cũng được?”
Đường Âm bất đắc dĩ: “Không phải ta không muốn mời, mà là ba ngày trước khi tiểu sư thúc tổ bế môn đã nói rằng, không ai được phép quầy rấy ngài ấy, cũng không được hỏi gì, nếu vi phạm tức là chống lại sư mệnh, trực tiếp đuổi khỏi Càn Môn.”
“……!”
Sắc mặt Đinh Tiểu tái nhợt.
Phía sau nàng, một tiểu đệ tử bất an hỏi: “Chẳng lẽ ngay cả tiểu sư thúc tổ cũng cảm thấy Hàn Uyên Tôn nhập ma, không thể cứu vãn, cho nên mặc cho bọn họ xử lý?”
“Nói linh tinh!” Đinh Tiểu nổi cáu: “Ngươi nghĩ sư thúc là hạng người gì!”
Đường Âm kéo tiểu đệ tử Đinh Tiểu đang tức giận đến mức muốn dùng kiếm cách đánh người lại: “Được rồi, con đừng kiếm chuyện nữa, hôm nay trước khi ta đến, lúc ta vào phòng chưởng môn hỏi thăm, ông ấy đã đặc biệt căn dặn.”
Đinh Tiểu vội quay đầu lại: “Chưởng môn nói thế nào?”
“Ông ấy nói hiện tại cả Tiên Vực đều đang nhìn chằm chằm Càn Môn, đừng để bọn họ nắm đằng chuôi —— Con không nghe bọn họ vừa nói gì sao? Phù Ngọc Cung đã vong, vô số tiểu tiên môn mong chờ cộng trị Tiên Vực, hiện tại Càn Môn ta là ‘một môn hai Độ Kiếp’, vốn chính là mục tiêu để mọi người nhắm đến, hơn nữa trong tông môn lại có ‘ma đầu’ đang bị muôn dân thiên hạ chỉ trích muốn giết.”
Vẻ mặt của Đinh Tiểu trở nên rất khó coi: “Lẽ nào chúng ta thật sự ngồi yên phớt lờ?”
“Không phải phớt lờ, mà là không thể làm gì được.”
Câu tiếp theo, Đường Âm đổi sang thần thức truyền âm: “Ba ngày trước, tiểu sư thúc tổ nói với ta một câu.”
“Sư thúc nói gì?”
“Nhân ngôn như biển, có thể dìm chết người, có thể phá hủy đê điều, có thể giẫm đạp công lý,” Đường Âm nhìn Nghị Sự Đường đầy tiếng người huyên náo, thở dài: “…… Cũng có thể lật đổ nhân gian.”
Một sự im ắng tĩnh mịch lan khắp chỗ ngồi của Càn Môn.
Cách đó vài trượng, quần chúng trong Nghị Sự Đường đều phẫn nộ ——
“Ma đầu lật tay thành mây trở tay thành mưa như thế, nếu không sớm diệt trừ, lẽ nào chờ đến khi chúng ta theo gót Phù Ngọc Cung sao?!”
“……”
Đinh Tiểu không nghe nổi nữa nên bèn bực tức đứng lên.
Nàng hít sâu một hơi, đang muốn trút giận hét lên, đột nhiên trong thần thức vang lên một tiếng truyền âm hơi mệt mỏi ——
“Tiết kiệm sức lực đi.”
“!” Đinh Tiểu chợt nín thở, trong lòng vừa mừng vừa sợ: “Sư thúc?!”
“Tối nay cuối giờ Tuất, chờ ta ở bên ngoài Kiếm Ngục. Không được nói chuyện này với bất cứ ai.”
“Vâng! Sư thúc!”
——
Đêm, cuối giờ Tuất.
Bên ngoài Kiếm Ngục của Huyền Kiếm Tông.
Sắc tuyết nhuộm trắng núi non, trầm vân tế nguyệt.
Đinh Tiểu toàn thân áo đen núp trong bóng tối lờ mờ, thần thần bí bí che mặt xuất hiện trước Vân Dao:
“Sư thúc, ta đến rồi!”
Vân Dao suýt chút không nhận ra nàng: “…… Ngươi ăn mặc kiểu gì thế?”
“Chao ôi, chẳng phải vì sợ bị nhận ra sao?” Đinh Tiểu xoa tay: “Khi nào chúng ta cướp ngục?”
“…… Cướp ngục?”
“Đúng vậy!”
Đinh Tiểu quay đầu lại, nụ cười dưới mặt nạ cứng đờ: “Lẽ nào sư thúc gọi ta đến không phải để cướp ngục?”
Vân Dao: “……”
Vân Dao buông tiếng thở dài: “Lùi lại vạn bước, nếu ta đến cướp ngục, phải dẫn một người đi cùng —— Tại sao phải dẫn theo ngươi?”
Đinh Tiểu chớp mắt, vẻ mặt cứng đờ, sau đó từ từ mở to mắt, há miệng ——
“Bộp.”
Vân Dao lập tức bịt miệng nàng ấy lại: “Truyền, âm.”
Truyền âm bùng nổ của Đinh Tiêu khuấy đảo thức hải của Vân Dao: “Sư thúc! Nếu không cướp ngục thì sẽ toang đấy! Đám điên khùng nhát cấy kia ngày mai sẽ công thẩm (*) Hàn Uyên Tôn?! Còn có một đám ngu dân vây quanh bên ngoài Thú Thành muốn tiên minh giải quyết đến cùng, xử tử ma đầu trả lại thái bình thịnh thế cho bọn họ!!”
(*) Công thẩm: xét xử công khai.
Thức hải bùng nổ đến tê dại, Vân Dao cuối cùng cũng chờ đến khi nàng ấy nói xong, khẽ thở dài: “Cướp ngục đơn giản, một kiếm của ta có thể chém ra, nhưng sau đó thì sao?”
“Sau đó, đương nhiên là đưa Hàn Uyên Tôn về Càn Môn, sau đó giấu đi!”
“Ngươi cho rằng thế gian đều là kẻ ngốc, không biết ai cướp ngục sao?” Vân Dao bất đắc dĩ: “Đến lúc đó, tất cả tiên môn của Tiên Vực và muôn vàn người phàm tụ tập bên ngoài sơn môn, thiên hạ phẫn nộ, muốn Càn Môn giao ra ma đầu, thế phải làm sao?”
“Thế thì sao, ta ——”
“Có lẽ tâm chí của ngươi kiên định, nhưng những đệ tử khác của Càn Môn thì sao? Một vấn đề, hỏi một lần thì kiên định, ngày nào cũng hỏi, ngàn ngày vạn ngày, ngươi chắc chắn tất cả đệ tử Càn Môn đều có thể chịu được sao?”
“Ta……”
Đinh Tiểu muốn nói chắc chắn, nhưng vẫn không thể thốt nên lời.
Đâu cần ngàn vạn lần.
Hôm nay hai cõi đều thảo luận chuyện giết ma, trong Càn Môn tuy không thảo luận, nhưng những đệ tử trải qua kiếm ý cắt cổ, máu chảy thành sông ngày hôm ấy, đã không còn kiên định nữa.
Người có thể giữ vững lòng mình trước thiên ngôn vạn ngữ, ít càng thêm ít.
Càng nghĩ Đinh Tiểu càng tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng níu lấy chút hi vọng cuối cùng: “Ba ngày sư thúc bế quan không ra, có phải người đã nghĩ được cách chính danh cho Hàn Uyên Tôn không?”
Ánh mắt của Vân Dao hơi lay động, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh không chút gợn sóng: “Từ khi hắn nhập ma, rồi lại giết người cuối cùng của Phù Ngọc Cung trước mặt mọi người, kết cục đã định, không thể nào cứu vãn.”
Đinh Tiểu buồn bã nói: “Thật sự không có cách nào sao?”
“Không có.”
“…… Vậy sư thúc bảo ta đến Kiếm Ngục làm gì?” Đinh Tiểu hơi bực dọc hỏi.
“Làm cớ cho ta. Ta muốn gặp Mộ Hàn Uyên một lần, nhưng không thể xuất hiện bằng thân phận của mình.”
“Tại sao?”
“…… Bởi vì ta là tiểu sư thúc tổ của Càn Môn.”
Vân Dao quay đầu lại, ánh mắt kia gần như bạc bẽo thờ ơ đến mức chạnh lòng: “Cho nên, ta không thể có bất cứ quan hệ gì với kẻ mà người đời nhận định là ma đầu.”
“——”
Đinh Tiểu sững sờ tại chỗ.
Một lát sau nàng ấy mới định thần lại, khó tin đi theo nàng.
——
Đối với Vân Dao mà nói, giả vờ làm một tiểu đệ tử Càn Môn ái mộ sư huynh không hề khó. Lại thêm Đinh Tiểu — đệ tử Càn Môn nổi danh do hai ngày nay “khẩu chiến quần nho” trên Nghị Sự Đường đứng ra đảm bảo, khiến tu giả canh giữ Kiếm Ngục cho vào dễ dàng.
Dù sao muôn người Tiên Vực dè dặt, nếu Càn Môn muốn cướp ngục, không ai có thể cản được.
—— Hoặc giả, có người mong họ làm thế.
Đinh Tiểu bị Vân Dao bỏ lại ngoài Kiếm Ngục.
Vân Dao đi theo một tu giả canh ngục, bước vào bên trong Kiếm Ngục lạnh lẽo xây trên đỉnh Tuyết Sơn.
Đêm nay, áng mây che khuất mặt trăng, trong Kiếm Ngục vừa tối vừa lạnh, Vân Dao theo sau tu giả canh ngục, đi vào sâu trong Kiếm Ngục. Đi qua những cửa tù đầy cấm chế, giam những ma tu không thấy ánh mặt trời. Mùi máu tanh hòa cùng tuyết ý túc sát xộc thẳng vào mặt, khiến nàng không kìm được mà nhíu mày.
…… Nàng thật sự không thể tưởng tượng được, người như Mộ Hàn Uyên, làm thế nào mà có thể sống trong nhà tù dơ bẩn tối tăm như thế này.
“Cốc cốc.”
Tu giả canh ngục cuối cùng cũng dừng lại trước một phòng giam, kinh mộc trong tay hắn gõ vào lan can nhà tù, một mặt dùng chìa khóa pháp trận đặc chế cởi bỏ cấm chế trận pháp trên cửa phòng giam, một mặt nói với người trong bóng tối đen kịt.
“Mộ Hàn Uyên, sư muội của ngươi đến thăm ngươi.”
“……”
Trong màn đêm, giọng nói này vô cùng rõ ràng.
Cửa phòng giam mở ra, tu giả canh ngục đóng trận pháp trên cửa phòng giam lại, sau đó nói với Vân Dao: “Cho các ngươi nửa canh giờ, có gì muốn nói thì mau nói đi.”
Người kia hơi thương hại nhìn vào trong bóng tối: “Ngày mai sẽ công thẩm trên đỉnh cao nhất Tiên Vực, có lẽ các ngươi chỉ có thể gặp lần này thôi.”
“……”
Dứt lời, tu giả canh ngục xoay người rời đi.
Sau khi tiếng bước chân xa dần, Kiếm Ngục vốn im ắng tĩnh mịch bỗng chốc náo nhiệt.
Tới gần vài gian trong phòng giam này, tất cả đều là những ánh mắt thăm dò không có ý tốt.
Lời nói lộn xộn lọt vào tai.
“Không hổ là Hàn Uyên Tôn danh tiếng lừng lẫy của Tiên Vực, sa cơ lỡ vận đến mức bị nhốt cùng một chỗ với bọn ta, vậy mà còn có sư muội đến thăm?”
“Chao ôi, thanh danh lớn quá cũng không tốt, ngươi xem, hắn vừa nhập ma, biết bao nhiêu người của Tiên Vực mong hắn mau chết.”
“Ngày mai Tiên Vực công thẩm à? Ha ha, ông đây vào Kiếm Ngục lâu như vậy, đây là lần đầu nghe nói đến chuyện này đấy.”
“Không ngờ, không ngờ……”
Những lời kia đều lọt vào tai Vân Dao, nhưng nàng phớt lờ hết, nàng thuận tay dùng một thuật pháp, tạo lồng cách âm, sau đó tiến lên phía trước.
Mãi cho đến khi đến gần cửa sổ nhỏ, nương theo ánh trăng lờ mờ xuyên qua mây đen, nàng mới thấy rõ người ở bên trong phòng giam.
Quanh người Mộ Hàn Uyên bị gieo không biết bao nhiêu cấm chế, hai đinh Tỏa Linh đâm xuyên qua cổ tay trái của hắn, nhốt hắn trong một tấc vuông.
Khi thấy vết máu trên cổ tay của hắn, ánh mắt của Vân Dao bèn thay đổi: “Huyền Kiếm Tông dám dùng tư hình bừa bãi, đúng là chán sống ——”
“Là ta muốn bọn họ làm thế.”
Mộ Hàn Uyên nghiêng đầu, tóc dài trắng tuyết phất qua áo đen đầy ma văn của hắn, khiến nước da thiếu máu càng trắng lạnh hơn cả băng ngọc.
Vân Dao nghiến răng: “Tại sao?”
“……”
Mộ Hàn Uyên im lặng.
Bởi vì thần hồn bị tổn thương, không thể chú ý xung quanh, nếu Mộ Hàn Uyên kia lại xuất hiện, hắn sợ mình không phản chế được.
Vì thế chỉ có thể lợi dụng đinh Tỏa Linh phong tỏa sức mạnh tự chữa lành trong linh mạch, sau đó mất nhiều máu, hắn mới có thể khiến cơ thể này miễn cưỡng duy trì trạng thái kéo dài mạng mình ở ranh giới yếu ớt. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo thần hồn kia ở trong thức hải của hắn, không dám làm bừa.
Nhưng hắn nên giải thích thế nào đây.
Nói với nàng rằng, Chung Yên Hỏa Chủng hoặc ác quỷ gì đó chẳng là gì cả, thật ra hắn mới là đầu sỏ diệt thế, là nguồn gốc vạn ác.
Nếu thế, nàng chắc chắn sẽ hối hận, hối hận vì năm ấy đã đưa tai họa từ Ma Vực về đây.
“Sư tôn cứ xem như,” Thông qua truyền âm, giọng của Mộ Hàn Uyên khàn khàn: “Ta đang chuộc tội đi.”
“Chuộc tội gì?”
Mộ Hàn Uyên cụp mắt, chậm rãi siết chặt ngón tay: “Chắc người đã đoán được rồi.”
“……”
Đồng tử của Vân Dao khẽ run.
Nàng theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc trắng như tuyết của hắn, trên đó chẳng còn kim liên ngọc trâm.
Còn Chung Yên Hỏa Chủng mà nàng có thể cảm nhận được……
Đang ở trong cơ thể của hắn.
Ba ngày trước khi đến Thú Thành, nàng cũng đã đoán được. Chỉ là thủy chung không muốn thừa nhận mà thôi.
“…… Ta sẽ không hỏi ngươi nguyên nhân.” Vân Dao nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt nàng trở nên thanh trầm: “Làm cũng đã làm rồi, sai cũng đã sai rồi. Dù vì nguyên nhân gì, cũng nên bị trừng phạt.”
“……”
Mãi đến lúc này, Mộ Hàn Uyên mới ngước cần cổ thon dài lên, hắn giương mắt nhìn nàng, khóe môi dường như là một nụ cười nhàn nhạt.
“Ta biết.”
“Ta đã hứa với người sẽ không chạm vào tơ huyết sắc. Tuy không phải mong muốn của ta, nhưng đúng là ta đã thất hứa. Ngày mai dù chết, cũng sẽ không có lần thứ hai.”
Đồng tử của Vân Dao hơi co lại: “Ngươi có thể hoàn toàn khống chế nó à?”
“…… Vâng.”
Mộ Hàn Uyên cười nhẹ.
—— Nếu diệt Chung Yên, có lẽ ngọn lửa thiêu đốt thế gian kia sẽ không còn tồn tại nữa.
Nụ cười kia, chữ “chết” kia, và cả ánh mắt của người kia.
Trong nháy mắt, Vân Dao cảm thấy hoảng hốt, sau đó nàng gần như toát mồ hôi lạnh —— Hắn thật sự quyết tâm muốn chết để đền tội.
Nếu không phải đang ở trong Kiếm Ngục, nếu không phải ngày mai Tiên Vực tổ chức công thẩm, nếu không phải hiện tại mỗi lời nói cử chỉ của nàng đều phải thật cẩn thận ——
Vân Dao nghiến răng, hai tay siết chặt, kìm chế nỗi niềm muốn đánh tên nghịch đồ này một trận.
Sau ba lần hít sâu, Vân Dao ổn định lại cảm xúc.
“Suốt ba ngày ta chưa từng tới thăm ngươi lần nào, ngươi có oán trách không?”
Ban đầu Vân Dao nghĩ hắn sẽ nói “chưa từng”, nhưng mà.
“Đôi chút.” Mộ Hàn Uyên khẽ nói.
Vân Dao: “?”
Nàng vô thức cụp mắt nhìn hắn, sau đó bèn rơi vào đôi mắt cuồn cuộn cảm xúc nọ.
Mộ Hàn Uyên im lặng nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mỉm cười: “Nhưng tối nay gặp sư tôn, thì không còn nữa.”
Ánh mắt kia đong đầy cảm xúc sâu thăm thẳm, Vân Dao không khỏi nghiêng mắt né tránh.
Dưới ống tay áo, tay nàng hơi siết chặt.
“Ngày mai ta sẽ không giúp ngươi.”
“…… Ta biết. Phía sau sư tôn còn có toàn bộ Càn Môn, sao có thể vì mình ta mà ô nhục thanh danh ngàn năm của Càn Môn, ngang nhiên làm chuyện mà thiên hạ xem là sai trái.” Mộ Hàn Uyên cụp mắt chốc lát: “Ngày mai công thẩm, sư tôn có đến không?”
“Ngươi hỏi làm gì?”
“Nếu có thể, sư tôn đừng đi.” Giọng của Mộ Hàn Uyên trong trẻo ôn hòa, hệt như đang nói về chuyện sống chết của người khác: “Ta không muốn sư tôn nổi nóng sau khi nghe.”
“——”
Nàng còn cần nghe?
Một câu của hắn đủ để nàng tức chết rồi!
Những ngón tay dưới ống tay áo của Vân Dao siết chặt rồi buông lỏng, buông lỏng rồi siết chặt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Nữ tử mặc y phục đệ tử Càn Môn bình thường khẽ động, bước tới trước Mộ Hàn Uyên.
Nàng giơ tay nắm lấy cổ áo của Mộ Hàn Uyên, ép hắn dựa lưng vào bức tường đá gồ ghề của phòng giam ——
“Liên quan đến sống chết của ngươi, ngươi bảo ta đừng nổi nóng à?”
Dường như Mộ Hàn Uyên chưa bao giờ ngờ được rằng Vân Dao sẽ tức giận như thế, thế nên hắn hơi hoảng hốt dựa vào vách tường lạnh buốt.
Hắn ngước mắt nhìn nàng một lúc, sau đó chợt rủ mắt xuống, mỉm cười.
Vân Dao không kìm được mà thả lỏng tay: “…… Ngươi cười cái gì?”
“Cười sư tôn, rõ ràng ta là ma, là ác, là nghịch, tại sao từ đầu đến cuối sư tôn luôn ôm lòng áy náy với ta?”
“……”
Vân Dao nghiến răng: “Có lẽ vì kiếp trước ta nợ ngươi.”
“Thật không.” Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên khẽ nhúc nhích: “Vậy kiếp sau sư tôn đền bù cho ta, được không?”
“…… Cái gì?”
Tim Vân Dao gần như đập mạnh, suýt chút cho rằng hắn nhìn thấy thần văn tiên cách trên trán nàng.
Vân Dao vô thức muốn lùi bước, nhưng lại bị Mộ Hàn Uyên trở tay nắm lấy tay nàng.
“Hồng Trần Phật tự đã mở mắt Vãng Sinh, có thể phân biệt kiếp trước và kiếp sau của một người.” Mộ Hàn Uyên gần như chấp niệm nắm lấy cổ tay của nàng, cảm xúc trong mắt hắn vật lộn, muốn kéo nàng đến gần hơn, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại: “…… Sư tôn, nếu như ta có kiếp sau, người có tiếp tục nhận ta làm đồ đệ không?”
Vân Dao sững người.
Nàng chưa từng bị ép phải đối diện với ham muốn có thể nhấn chìm nàng trong đáy mắt của Mộ Hàn Uyên, ngày mai là chặng đường cuối cùng của hắn, vậy nên giờ phút này, mọi cảm xúc vốn từng bị đè nén và che giấu đều được giải phóng.
Chúng nó mãnh liệt, dữ dội, không che giấu ác dục, khiến Vân Dao như chìm xuống đáy biển, trong khoảnh khắc hít thở không thông, nàng nghe rõ tiếng tim đập vừa nhanh vừa thê lương.
Ngay cả Vân Dao cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Hơi thở đan xen cuồn cuộn trong thần hồn dần ổn định, mặt nàng đỏ bừng, sau khi định thần, nàng hơi nghiến răng nghiến lợi: “Kiếp sau? Ngươi chỉ có chút tiến bộ thế thôi à?”
Mộ Hàn Uyên hơi ngây người, tiếp đó cong môi cười nhẹ:
“Sư……”
Từ “tôn” vẫn chưa thốt ra khỏi miệng.
Vân Dao nắm vạt áo của Mộ Hàn Uyên, kéo hắn về phía trước, nàng chống đầu gối lên mép giường đá nơi hắn nằm, cúi người hôn xuống.
Cơ thể của Mộ Hàn Uyên cứng đờ.
Một chút lạnh giá từ đầu lưỡi của nàng chui vào cổ họng của hắn.
Cùng lúc đó, bên tai của Vân Dao, vang lên tiếng kêu của Hàn Thiền do thuật pháp linh lực tạo thành.
“……”
Cuối cùng.
Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, định lùi lại.
Song, một tiếng răng rắc vang lên, Vân Dao liếc thấy đinh Tỏa Linh và xiềng xích từng tấc vỡ nát, như áng mây dần biến mất.
—— Sức mạnh Chung Yên.
Mí mắt Vân Dao giật giật, thầm nghĩ không ổn.
Nhưng đã muộn.
Khi môi nàng vừa cách môi hắn khoảng một tấc, thì đã bị bàn tay đầy máu của người nọ ấn vào gáy, đè xuống.
Đó là một nụ hôn gần như điên cuồng dữ tợn ẩn dưới vỏ bọc dịu dàng.
Ngón tay của hắn vuốt ve phần gáy mịn màng của nàng, nhẹ nhàng chậm rãi nhưng dồn hết tâm trí, môi lưỡi quấn quýt như muốn nuốt chửng hết mọi hô hấp của nàng.
“Vân Dao……”
Tiếng gọi run rẩy của hắn trong nụ hôn này khiến lục phủ ngũ tạng của nàng run lên theo.
Cho đến khi Mộ Hàn Uyên nghiêng người đè nàng xuống giường đá, ngón tay thon dài ôm lấy đai lưng trên eo nàng, như muốn xé nó ra từng mảnh.
Hắn bỗng dừng lại.
Mái tóc dài như tuyết phủ khắp vai nàng, Mộ Hàn Uyên khom người xuống, vùi trán vào hõm cổ của nàng, như khóc như than:
“…… Sư tôn.”