Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 66




Ngày hôm sau, tôi và Phương Anh đã kéo nhau đi mua quần áo để mặc vào đêm Prom.

Phương Anh chọn một chiếc chân váy màu trắng, vải khá dày thích hợp để mặc vào thời tiết bấy giờ. Hơn nữa, chân váy dài gần chạm đến mắt cá chân, nhất định không lo bị rét.

Con bé nói, ở nhà có một chiếc áo mặc hợp rồi, cho nên chỉ cần mua mỗi chân váy thôi.

" mày quyết định được mua gì chưa?"

Phương Anh thấy tôi vẫn đang đứng ngắm, liền lên tiếng hỏi.

" tao có áo cổ lọ với quần rồi, thiếu mỗi áo khoác ngoài thôi."

Ở nhà tôi có đúng áo khoác đồng phục trường, mặc quanh năm suốt tháng và một chiếc áo phao mặc vào mùa đông. Mà hai cái đấy lại không hợp để mặc đi Prom.

Đứng suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi cũng lấy từ trên giá xuống một chiếc áo dạ dáng dài, đó là màu đen.

“ mày thấy sao?"

" tao thấy đẹp đấy mày!"

Phương Anh quan sát thử, sau đó liền ưng ý bật ngón cái.

Tôi gật gù, mang áo vào trong phòng thử đồ. Dáng người tôi khá cao, cho nên áo mặc vừa. Nhưng có lẽ do đồ trên người đang không hợp cho nên nhìn nó cứ chối chối thế nào ấy.

Mà tôi vẫn quyết định là sẽ mua nó.

“ của hai em hết tất cả là 400 nghìn."

Trong đó cái áo khoác của tôi chiếm 210 nghìn. Thề là cái áo này, tôi sẽ giữ gìn thật cẩn thận, bẩn một vết chắc tôi khóc tiếng mán luôn quá.

Mua đồ xong, tôi và Phương Anh cũng quyết định lượn ra quán trà sữa để ngồi tâm sự.

Nhưng tình cờ thế nào, vừa bước vào quán nước lại gặp ngay Phạm Hồng Ngọc đang ngồi nói chuyện cùng bạn Trần Văn Sơn.

" nó gọi là nhân hai sự ngứa mắt đấy mày."

Phương Anh ghé vào tai của tôi nói thầm. Nhưng mà nhân viên đưa menu đến tận bàn rồi, chả nhẽ lại bỏ về, không được đâu.

" chị cho em một Matcha đá xay và một sinh tố chanh tuyết với ạ."

Chị nhân viên nghe xong yêu cầu liền ghi vào sổ, nhận lại menu rồi rời đi.

Tôi và Phương Anh chọn một góc khuất, không phải là khuất camera mà là khuất hai người kia.

" hôm qua tao với Đức Anh mà không vướng lịch học Hoá thì cũng đi cổ vũ thằng Tuấn Anh rồi."

“ tao quay video lại cho mày rồi còn gì."

“ xem trực tiếp mới vui chứ."

Phương Anh bĩu môi đáp.

Mà lúc này, Phạm Hồng Ngọc cùng Trần Văn Sơn đã đứng dậy, và đi đến bàn của hai bọn tôi.

Trước sự việc này, tôi và Phương Anh đều khó chịu ra mặt, lông mày nhíu lại.

" tưởng Nguyễn Gia Linh học giỏi thế nào, hoá ra cũng không được thủ khoa à!"



Hồng Ngọc lên tiếng mở màn. Thái độ khinh khỉnh lộ rõ trên gương mặt của cậu ta.

" tưởng Phạm Hồng Ngọc ngoan ngoãn thế nào, hoá ra lại bị huỷ tư cách à!"

Tôi giở bộ thở dài, lắc đầu.

" đéo phải tại mày thì giờ tao đã được học ở trường UB rồi."

“ mày đang tập kể chuyện cười à, tao bảo mày kéo người đi đánh tao đâu, hơ hơ."

Hồng Ngọc nghiến răng, siết chặt tay nhìn tôi.

" mới cả cái đứa đến bài ghi trên lớp còn phải được chép hộ như mày. UB không mở toang cổng chào đón đâu."

Phương Anh nói một cách nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến cho Phạm Hồng Ngọc càng thêm tức giận.

" ô nước của bọn tao ra rồi kìa. Nếu mày muốn được chị phục vụ đánh giá thì cứ việc đứng đây nói tiếp đi."

Phạm Hồng Ngọc tức tối, kéo Trần Văn Sơn ngồi lại bàn của cậu ta.

Trước đó, tôi để ý rằng ánh mắt Trần Văn Sơn nhìn tôi trông rợn người vờ cờ lờ. Phương Anh cũng thấy vậy.

" ê, nó mà định làm gì thì mày cứ mạnh dạn đấm chết nó cho tao."

Phương Anh biết tôi tập MMA, con bé nói mà trông hứng khởi lắm.

Tôi cười trừ, nhận lấy ly chanh tuyết từ chị phục vụ rồi tiếp tục ngồi nói chuyện với Phương Anh. Thi thoảng lại đưa cốc lên uống.

Lời nói của Phương Anh, thế mà lại thành sự thật.

Nhìn người đang ôm mũi, rên rỉ than đau trước mắt. Tôi không nhịn được mà tặc lưỡi.

Ban nãy tôi đi vệ sinh, trong lúc rửa tay thì Trần Văn Sơn lại xuất hiện ở sau lưng. Thề lúc đấy tôi nhìn thằng cha này khi đang nhìn một thằng điên ấy.

Nhà vệ sinh nữ mà vào như thật vậy ba.

" Linh....mày trông khác quá."

“ ừ thấy rồi thì biến mẹ đi."

" không còn dịu dàng như trước nữa rồi."

Tiên sư nha mày, đứng ra chỗ khác mà lảm nhảm, đứng trước mặt tao làm đéo gì.

" tao hối hận rồi, chúng quay lại với nhau được không?!”

Câu nói của thằng cha khiến tôi chính thức không biết nói gì.

Mà thật ra vừa nhìn là biết đây là trò của nó với Phạm Hồng Ngọc rồi. Nhưng mà vẫn nghĩ tôi ngu như ngày xưa à.

" trong mơ cũng đéo xảy ra đâu. Mới cả tao có người yêu rồi."

" là thằng Tuấn Anh đúng không, nó thì có gì hơn tao!"

“ cái đéo gì của cậu ấy cũng hơn mày. Được chưa."

Tôi vẩy tay, đi lướt qua người Trần Văn Sơn nhưng cậu ta thế mà chơi trò giữ tay tôi lại.

" nó không hợp với mày đâu."



Trong lúc nóng máu, tôi giật mạn tay ra, sau đó đấm thẳng vào mặt Trần Văn Sơn khiến cậu ta bất ngờ ngã ra sau.

Thế có cảnh một người cao khoảng 1m80 ôm mũi than đau đấy.

" hợp hay không, đéo cần loại như mày cho ý kiến."

Máu từ mũi Văn Sơn chảy xuống, tôi đảo mắt, quay người rời đi.

Quả nhiên bên ngoài gặp ngay Phạm Hồng Ngọc đang đứng cầm điện thoại.

" não mày chỉ dùng để nghĩ ra mày trò này thôi à. "

Tôi tặc lưỡi rời đi, Phương Anh trông thấy tôi xưng xỉa đi đến, cũng đoán ra được một chút.

Chúng tôi trả tiền cho hai cốc nước sau đó nhanh chóng rời khỏi quán cafe, bực mình thật.

Về đến nhà, tôi khó chịu lấy điện thoại ra rồi kể cho Tuấn Anh nghe.

“ thật ra Phạm Hồng Ngoc gọi video cho tớ, cái lúc mà thằng mặt chó kia làm phiền cậu trong nhà vệ sinh ấy."

Tuấn Anh từ tốn lại.

" mẹ xư bọn nó. Đi uống cốc nước cũng không yên."

" thôi, đừng để tâm chúng nó làm gì. Cậu cũng đã đấm gãy mũi thằng kia rồi còn gì."

" tớ nên bẻ luôn điện thoại của con Ngọc mới đúng."

Tuấn Anh phải khuyên mất một lúc lâu thì lửa giận trong người tôi mới hạ xuống đôi chút đây.

Nhưng mà, cậu bạn trai trông điềm tĩnh như vậy mà lại là người điên máu hơn tôi cơ.

Tua lại thời gian một chút.

Tuấn Anh đang ngồi vẽ vời thì đột nhiên nhận được Video call từ Phạm Hồng Ngọc, đang định tắt máy thì lại có thêm tin nhắn từ nhỏ đó gửi đến.

Nội dung là, liên quan đến Linh đấy. Thế là cậu đã ấn đồng ý luôn.

Khoảnh khắc chấp nhận, đập vào mắt cậu không phải vẻ mặt đáng ghét mà lại là khung cảnh Gia Linh đang đứng đối diện với một người nam khác.

Nhìn kĩ mới thấy đó người yêu cũ của em ấy, thằng Văn Sơn.

Chưa để Hồng Ngọc lên tiếng, Tuấn Anh đã bực mình gằn giọng.

" não chúng mày bị tật à. Làm phiền Gia Linh làm cái đéo gì, rỗi hơi thế."

" mày không chửi con Linh mà chửi tao làm gì."

" đéo phải ai cũng ngu như mày đâu. Xem ít phim thôi, đéo ai hẹn người yêu cũ ra nhà vệ sinh để nói chuyện đâu."

Bỗng một tiếng la vang lên, màn hình điện thoại là cảnh Văn Sơn đang ôm mũi than đau, còn Gia Linh thì lại vẩy vẩy tay.

Phạm Hồng Ngọc sau đó đã nhanh chóng tắt cuộc gọi.

Tuấn Anh chậc một tiếng, không một động tác thừa khi cho Hồng Ngọc vào danh sách chặn.

" khổ thân bạn Linh của mình."