Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 65




Ngày diễn ra vòng thi tài năng, tôi và một số bạn học có đến để cổ vũ cho Tuấn Anh. Tất nhiên là có thêm cả anh Kỳ An và anh Minh Tiến.

Nhìn cậu bạn trai lịch lãm trong bộ vest đen, tôi cười đến tít cả mắt. Anh Kỳ An đứng cạnh bất lực lắc đầu, song cũng lại gật gù khen mắt chọn đồ của mình quá giỏi.

" lụa đẹp vì người đó anh."

Tôi bĩu môi nói.

" người đẹp, nhưng mặc đồ không hợp thì cũng vứt thôi."

Anh Kỳ An cũng không chịu thua.

Cơ mà chốt lại thì vẫn là Tuấn Anh mặc vest đẹp quá trời quá đất, tôi mà là giám khảo thì tôi cho đạt luôn ấy.

" tiếp theo là thí sinh đến từ lớp 10A1, Vũ Hoàng Tuấn Anh!"

Sau câu nói của MC, nguyên những người đứng gần tôi đều vỗ tay bồm bộp, và khoảnh khắc Tuấn Anh bước ra, tiếng võ tay còn to hơn nữa.

Tôi còn loáng thoáng nghe thấy ai đó phấn khích kêu lên. Hình như là đẹp trai quá bé ơi, bé có người yêu chưa thế thì phải....?

" anh hiểu cảm giác người yêu đẹp quá cũng khổ của em mà."

Anh Minh Tiến vỗ vai tôi, thở dài nói.

Nếu không phải anh Kỳ An đứng bên lườm nguýt, dám chắc anh Minh Tiến sẽ kể ra một câu chuyện dài cho xem.

Phía trên kia, sau khi cúi chào ban giám khảo, Tuấn Anh liền nhận về câu hỏi đầu tiên.

" em viết trong phần giới thiệu, bản thân rất thích vẽ. Vậy em đã bắt đầu vẽ từ năm bao tuổi?"

" em bắt đầu vẽ vào năm 9 tuổi. Lúc đấy em ở nhà một mình, không có gì làm, tiện tay cầm lấy bút chì và giấy A4, sau đó cứ theo bản năng vẽ thôi ạ."

Tuấn Anh trả lời liền mạch, phong thái tự tin khiến nửa già ban giám khảo đều hài lòng gật đầu.

Riêng chỉ có thầy giáo ngồi bên góc trái là không như vậy.

" tại sai em lại chọn vẽ, chứ không phải một thứ khác. Em không thấy vẽ có hơi...nữ tính quá sao?"

Câu hỏi đó khiến toàn trường yên lặng.

Anh Kỳ An nghe thấy giọng nói, liền siết chặt tay gằn giọng, mà anh ấy đang nắm tay anh Minh Tiến, cho nên đã khiến anh người yêu của mình dù đau cũng phải nuốt tiếng la oai oái vào trong.

" ông thầy suốt ngày ăn tiền phụ huynh đây rồi. Đ*t mẹ, hồi xưa ông này đánh lớp tao rớt khỏi giải nhất."

Nghe anh trai nghiến răng lầm bầm, tôi với anh Minh Tiến không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.

Tôi sợ rằng câu hỏi này sẽ khiến Tuấn Anh gặp khó khăn, nhưng xem ra bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.

" theo em thì, sở thích và tài năng không phân biệt giới tính. Đó là một hoạt động giúp phát triển và thoả mãn đam mê của bản thân ạ. "

Tuấn Anh mỉm cười.



Câu trả lời sau đó nhận ra một tràng vỗ tay từ đông đảo khán giả lẫn ban giám khảo.

" thằng này được."

Anh Kỳ An khoái chí bật cười thành tiếng. Tôi cũng nhân cơ hội trêu anh ấy một tý.

" em rể anh mà lại."

Mặt của anh trai trong một khoảnh khắc đã nghệch ra, nhìn buồn cười kinh khủng.

" Tuấn Anh mà nghe thấy em nói chắc nó xỉu luôn ấy."

Anh Minh Tiến bật cười.

Phía trên kia, Tuấn Anh đã mang ra giá treo tranh cùng với bộ màu vẽ mà tôi, Phương Anh với Đức Anh tặng cho cậu ấy.

Phần thi của Tuấn Anh, chính thức được bắt đầu.

Nghe theo lời của anh Kỳ An, Tuấn Anh ở nhà luôn tập vẽ đi vẽ lại một bức tranh, nhờ vậy mà thành quen. Giờ đây có thể thấy, tốc độ tay của cậu ấy rất nhanh, mà đường cọ nào cũng vô cùng dứt khoát.

Trong thời gian Tuấn Anh vẽ, mọi người đều chăm chú nhìn theo, có vẻ như đa số đều mong chờ thành quả của cậu ấy.

Hơn 15 phút sau, Tuấn Anh mỉm cười hạ cọ. Sau đó chậm rãi xoay giá treo tranh lại, hướng ra phía của ban giám khảo và khán giả.

" ơ...."

Tôi kêu lên một tiếng khi nhìn thấy.

Tuấn Anh đã chọn vẽ một bó hoa cẩm tú cầu, được đặt trong bình hoa trắng. Tông màu chủ đạo là xanh, hồng, tím và trắng. Một bức tranh hài hoà và đẹp đến siêu lòng.

" ê, mày nói mày thích hoa cẩm tú cầu nhất đúng không Linh..."

Anh Kỳ An nhìn tôi.

Tôi thích loài hoa này nhất thật.

Cơ mà cũng không nghĩ Tuấn Anh sẽ chọn vẽ loài hoa này đâu.

" bức tranh rất đẹp, em có bàn tay điêu luyện lắm đấy Tuấn Anh. Cô có thể hỏi em rằng ý nghĩa bức tranh là gì được không?"

" dạ, hoa cẩm tú cầu màu xanh dương đại diện cho sự lãng mạn và hạnh phúc. Còn màu tím lại thể hiện sự khát khao và thấu hiểu mãnh liệt giữa hai người. Em muốn thông qua bức tranh này, thể hiện tình cảm đến người mà em thương"

Tuấn Anh mỉm cười trả lời, cậu bạn trai nhìn thằng về phía tôi, đuôi mắt cong cong.

Tôi có hơi ngại ngùng, má ơi. Nó có khác gì tỏ tình công khai không cơ chứ.

Giám khảo gật đầu, dựa vào sắc mặt có thể thấy, họ rất hài lòng về màn trình diễn cũng như cách trả lời của Tuấn Anh.

Cậu bạn trai cúi chào rồi bước ra sau cánh gà, tôi nhanh chóng luồn ra khỏi đám đông, chạy đi tìm Tuấn Anh.

Tình cờ là cậu ấy cũng đang lật đật đi tìm tôi, vừa nhìn thấy tôi cái là liền lao nhanh đến.



" trời ơi, xuất xắc quá Tuấn Anh ơi."

Xung quanh không quá đông cho nên tôi liền bổ nhào vào người cậu ấy, Tuấn Anh cũng bật cười đỡ lấy tôi.

" thể hiện rất tốt. Chú mày cứ phát huy thì kiểu gì cũng giành được giải nhất."

" em cảm ơn."

Tuấn Anh mỉm cười, không giấu được sự vui vẻ khi được anh trai tôi khen ngợi.

" chú có mấy cái hoa tay thế Tuấn Anh?"

" em có 3 cái thôi ạ."

Anh Minh Tiến làm ra bộ mặt không tin nổi ngay khi nhận về câu trả lời của Tuấn Anh.

“ chả bù cho người yêu mày. Có tận 9 cái mà động vào gì là nát đấy."

Tôi ơ một tiếng, bĩu môi trước thái độ chê bai của anh trai mình.

" sau này em không để Linh động vào gì đâu. Anh cứ yên tâm, đồ đạc thế nào cũng an toàn hết."

Tuấn Anh mỉm cười hùa theo. Thế là nhận ngay một cái đánh nhẹ từ tôi.

" đấy Tuấn Anh chiều người yêu như thế, còn mày cứ suốt ngày bắt nạt tao."

Anh Minh Tiến không bỏ lỡ cơ hội, quay qua mè nheo với ông anh của tôi liền.

" mày đừng có điêu. Tao sút cho cái giờ chứ lại!"

Anh à, hung dữ như anh thì sẽ không ai nghĩ là anh Minh Tiến đang nói điều đâu.

Cơ mà sau này khi đủ tuổi tôi mới biết, anh trai mình thế mà cũng bị bắt nạt thật. Nhưng mà phải ở trong lúc riêng tư cơ.

Đến phần công bố kết quả, Tuấn Anh quả nhiên năm trong 5 thí sinh được chọn vào vòng cuối.

2 hôm nữa là đến Prom, giờ chỉ cần đợi đến hôm đấy để biết được giải thưởng cho mỗi thí sinh thôi.

" lâu lâu mới có dịp, đi ăn lẩu đi. Anh trả tiền cho!"

Anh Minh Tiến khoác vai cả ba người rồi nói, đương nhiên tất cả đều không từ chối rồi.

Thế lè 4 người cùng nhau đi đến quán lẩu ruột của Kỳ An và Minh Tiến, đặt bàn, gọi món và cùng nhau thưởng thức.

.....

" Đồ miễn phí, tội đéo gì không ăn!" - Trích Nguyễn Kỳ An.

" Đồ anh rể tặng, tôi không dám từ chối." - Trích Nguyễn Gia Linh

" cũng sắp thành người nhà, coi như bữa ra mắt" - Trích Vũ Hoàng Tuấn Anh.