Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 57




Người ta vẫn nói, kẻ thất bại mới cần đến cơ hội thứ hai. Nhưng không phải kẻ thất bại nào cũng được trao cho cơ hội.

Vũ Hoàng Tuấn Anh chắc phải gom hết công đức từ khi sinh ra đến giờ mới có thể đổi lấy một cơ hội mới.

Một tia sáng nhỏ bay đến, Tuấn Anh hiếu kì vươn tay chạm đến nhưng ngay sau đó cậu bỗng cảm thấy đau đầu, giống như bị một chiếc búa nện thẳng vào đầu, vô cùng khó chịu.

Tuấn Anh nhắm tịt mắt lại, bề mặt dưới chân bỗng biến mất khiến cậu rơi tự do, còn chưa kịp hét lên thì hai mắt cậu đã mở trừng trừng ra rồi.

Không khác gì một chiếc lò xo hỏng, cậu dựng người bật dậy. Lòng bàn tay ấn mạnh lên trán, cơn đau đầu vẫn còn chưa dừng lại.

Lúc này, tiếng mở cửa chợt vang lên khiến Tuấn Anh giật mình, vội hướng mắt nhìn.

" anh Tuấn Anh, mẹ gọi xuống ăn cơm ạ!"

Tiếng gọi non nớt của bé gái khoảng chừng 5, 6 tuổi đập vào tai, khiến cậu vừa hoang mang song cũng xúc động đến cả người run rẩy.

Tuấn Anh hớt hải đặt chân xuống giường, sau đó chạy đến chỗ bé gái ấy, quỳ rạp xuống ôm chặt lấy em ấy.

" H-Hà Anh, Hà Anh. Là em, đúng là em rồi!"

Nước mắt lã chã rơi xuống và cái ôm mỗi lúc thêm chặt.

Bé gái không hiểu chuyện gì nhưng thấy Tuấn Anh buồn cũng xót xa, đôi tay ngắn củn vỗ vỗ lên lưng của cậu.

“ anh mơ thấy ác mộng sao? Anh đừng khóc, đó chỉ là mơ thôi!"

Bé gái bắt chước giọng điệu của người lớn khi cất tiếng.

Tuấn Anh chẳng nghe lọt chữ nào, vẫn khư khư ôm chặt lấy em ấy.

Bé con của cậu, Hà Anh của cậu, em gái của cậu. Con bé đang ở ngay trước mặt cậu, bằng xương bằng thịt, không phải là ảo giác.

Tuấn Anh sau đó phát hiện ra, bản thân đã được sống lại. Cậu quay trở về năm 14 tuổi, khi mà mọi chuyện tồi tệ vẫn chưa xảy ra.

Mặc dù nghe nó như mấy bộ tiểu thuyết kì ảo, nhưng đó chính là sự thật. Tuấn Anh đã phải kiểm tra rất nhiều lần để có thể chắc chắn điều này.

" lần này, con sẽ bảo vệ tương lai của mọi người!"

Tuấn Anh siết chặt tay lại.

Ở cuộc đời trước, tương lai người thân của cậu vô cùng bi đát.

Hà Anh bị chính người bố ruột của mình bán đi, đổi lại ông ta có được 700 triệu. Khi mà mẹ và cậu phát hiện được thì mọi chuyện đã quá muộn, bé con đã không còn tung tích gì rồi.

Ông bố của tôi thì đã cùng người tình ôm tiền cao chạy xa bay rồi, mãi đến năm 2018 tức là 4 năm sau họ mới bị bât.

Mà Hà Anh cũng đã được tìm ra, trong tình trạng đã chết. Cơ quan nội tạng không còn, thi thể bé con bị ném tuỳ tiện ở một gần một toà đang thi công dở.

Ngày tìm được bé con, cả cậu và mẹ đều rơi vào đau khổ. Mẹ ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, cầm ảnh của bé con tự trách bản thân rồi khóc cạn nước mắt.

Thời gian sau đó, tinh thần của mẹ dần trở nên bất ổn, đau khố quá độ khiến bà ấy tự tưởng tượng ra rằng bé con vẫn còn sông. Tuấn Anh thường xuyên nhìn thấy mẹ ôm con búp bê mà bé con thích nhất hồi xưa, cẩn thận mớm cho nó từng muỗm cháo.

" mẹ, Hà Anh không còn nữa rồi. Mẹ hãy tỉnh táo lại đi!"

Tuấn Anh không chịu được cảnh ấy, cậu hiểu nổi khổ của mẹ nhưng cậu thật sự không muốn nhìn thấy bà ấy bỏ bê bản thân.

" không, không, không! Hà Anh vẫn còn, con bé vẫn còn, đây này, đây này!"

Mẹ vừa nói vừa vuốt ve con búp bê, ánh mắt chan chứa tình yêu thương vô bờ bến.

Không thể can không thể khuyên, cậu chỉ có thể nhìn cảnh tượng đó ngày qua ngày.

Tuấn Anh tuy đỗ vào trường công lập ở thành phố, nhưng do chuyện gia đình nên cậu không tập trung học tập được. Thành tích giảm sút, cậu từ lớp chọn chuyển xuống lớp thường.

Tuấn Anh cũng chẳng có bạn bè, ngày nào với cậu cũng là một chuỗi cô đơn không hồi kết.

Đôi lúc cậu đã nghĩ đến việc chết đi, nhưng suy nghĩ đó chưa bao giờ tồn tại quá 3 giây. Vì nếu như bây giờ, mẹ mất đi cậu, bà ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi mất.

Tuy nhiên, mẹ của cậu. Vào tháng 8 năm 2016 đã bị một chiếc xe tải mất lại đâm vào trên đường đưa...em gái đi chơi. Người thì tử vong tại chỗ, vật thì bị cán đến lòi cả bông trắng ra ngoài.

Sự kiện đó đã khiến cả con tim lẫn lý trí của Tuấn Anh sụp đổ. Đùng một cái bên cạnh chẳng còn ai, cuộc sống vốn cô độc nay lại nhuốm thêm một màu đau khổ.

Vậy, gắng gượng tiếp làm gì nữa. Chi bằng chết luôn cho rồi, ít ra xuống dưới còn có thể gặp lại mẹ và bé con.

Nhưng khoảnh khắc mà cậu chuẩn bị kết thúc mọi thứ, ông trời đã gửi đến cho cậu một tia sáng.

Một tia sáng chết...

“ L-Linh..."

Cô nàng quay đầu nhìn cậu, đôi mắt biết cười ngày nào giờ lại trống rỗng, vô hồn đến đáng sợ.