Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 56




Tại thời điểm lấy lời khai, Tuấn Anh nói rằng phát hiện ra người bố của mình có ý định bán em gái đi để kiếm tiền, cho nên mới nhất quyết không để ông ta lại gần bé con. Ông ta thì lại phản bác là chỉ muốn đưa con gái đi chơi một buổi thôi.

" các chú cứ kiểm tra điện thoại của ông ta là biết. Chắc chắn tin nhắn với bọn buôn người vẫn còn!"

Tuấn Anh hướng đến bố mình một ánh nhìn phẫn nộ.

Ông chú vừa nghe xong liền giật thót, lớn tiếng chửi Tuấn Anh là đứa mất dạy, vu khống cho bố ruột.

Nhưng chính phản ứng này đã khiến cho các chú công an cảm thấy nghi ngờ, sau đó đã thật sự làm theo lời của Tuấn Anh, kiểm tra điện thoại ông ta.

" thả lỏng đi, siết chặt quá lòng bàn tay sẽ đau đấy..."

Tuấn Anh quay qua nhìn tôi, có lữ ban nãy tức giận quá cho nên cậu ấy không nhận ra hai tay trên đùi đã siết chặt từ bao giờ.

“ ừm..."

Tay dần được thả lỏng, quả nhiên lòng bàn tay đã đỏ ửng, thậm chí còn có vết móng tay hằn sâu xuống. Tưởng chừng nếu Tuấn Anh siết mạnh hơn tý thôi thì sẽ chảy máu luôn.

Bố của Tuấn Anh ban đầu nhất quyết không chịu nói mật khẩu điện thoại, nhưng dưới sức ép của công an thì cuối cùng cũng phải phun ra.

Bên trong điện thoại, quả thật đúng như Tuấn Anh đã nói. Ông ta đã liên lạc với bọn buôn người để bán con gái của mình.

700 triệu cho đứa con ruột.

Vậy mà ông ta còn dám mạnh mồm nói mình là một người bố à.

“ đó chỉ là một tin nhắn trêu thôi."

Chó nó mới tin!

Bố của Tuấn Anh nợ nần rất nhiều, rất nhiều người nhân tin đòi nợ. Thậm chí còn đe doạ sẽ giết ông ta nếu như không trả nợ đúng hạn.

Không ai nói gì nhưng tất cả đều hiểu được vì sao ông ta lại liên hệ với bọn buôn người rồi.

Sau đó, ông ta liền bị tạm giam, cô nàng cặp bồ với ông ta cũng không ngoại lệ. Do cũng có tiếp tay trong vụ này cho nên cũng phải bị bắt lại, chờ ngày lên toà giải quyết.

Bây giờ thì tôi, Tuấn Anh và bé con đang ngồ ở ghế đợi phụ huynh tới đón. Thật ra tôi có thể về được luôn do có đi xe máy, nhưng tôi lại không muốn để Tuấn Anh và bé con một mình.

Tuấn Anh và Hà Anh, còn chưa trưởng thành nhưng đã phải khổ như vậy. Đặc biệt, nếu Tuấn Anh không phát hiện ra ý đồ của ông chú kia, thì bé con chắc chắn đã bị bán đi rồi.

" mọi chuyện ổn rồi, ông ta đã bị bắt, bé con sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu."

Tuấn Anh tựa đầu vào vai của tôi, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ. Còn bé con thì 5 phút trước đã gác đầu lên đùi tôi, ngủ say rồi.

“ tớ sợ..."

Tuấn Anh khẽ nói. Tôi theo thói quen, đưa tay lên đầu cậu ấy, xoa xoa.

" có tớ ở đây rồi..."

Tuấn Anh cựa mình, cả gương mặt dụi vào hõm cổ của tôi, thật may là lúc này không có chú công an nào để ý đấy.

" tớ sợ....sẽ có một ngày cậu biến mất."

Giọng của Tuấn Anh rất khẽ và có chút rung, nhưng nhờ khoảng cách gần ( sát ) nên tôi vẫn nghe thấy được.

" ngày đó còn lâu mới đến lắm. Lúc đấy chắc cả hai đứa đã vừa già vừa lẩm cẩm rồi."

Tôi không nhận được bất kì phản hồi nào ngoài một tiếng ừm nho nhỏ từ Tuấn Anh.

Cứ như vậy cho đến khi cô Phương và mẹ tôi đến. Cô Phương khi nhìn thấy bé con và Tuấn Anh liền nhanh chóng chạy đến.

" tạ ơn chúa..."

Cô Phương hai mắt đỏ rực, mẹ tôi đứng bên cạnh đã đặt tay lên vai cô ấy, nhẹ nhàng an ủi.

Bé con thì ngủ say chứ Tuấn Anh chỉ nhắm mắt thôi, nghe thấy tiếng cô Phương liên dựng người dậy.

" mẹ...."

Cô Phương kéo cậu ấy vào lòng ôm chặt, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.

" mẹ xin lỗi hai đứa, là lỗi của mẹ."

" mẹ không có lỗi gì đâu ạ, hai anh em bọn con đều là do một tay mẹ nuôi lớn. Cho nên mẹ đừng tự trách bản thân nữa."

Tuấn Anh cũng ôm lấy cô Phương. Liên tục trấn an người mẹ của mình.

Mẹ tôi đi đến bên cạnh tôi, dùng ánh mắt bất lực nhìn tôi. Do có bé con đang tựa đầu ngủ trên đùi tôi, cho nên tôi không đứng dậy được.

" ngay cả cái thói bị vác lên đồn của thằng An, nó cũng chỉ mày à?"

Tôi lắc đầu. Song cũng tò mò, không biết anh trai bị hốt lên đồn vì lý do gì.

" thôi, ba đứa không sao là được rồi."

Thì ra, mẹ tôi và cô Phương ban nãy đang ngồi ở quán cafe tận Trưng Vương tâm sự với nhau. Khi nhận được điện thoại từ công an, nghe thấy chúng tôi ở trên phường mà không khỏi giật mình.

Hai mẹ nhanh chóng lên xe, chỉ là do ở xa cho nên phải mất một lúc mới đến chỗ công an phường được.

" bác Hạnh chở mẹ với em gái con về được không ạ? Con định đi với Linh..."

Mẹ tôi gật đầu đồng ý, Tuấn Anh bế bé con lên, cẩn thận đi ra chỗ xe ô tô. Tôi mở cửa, cậu ấy sau đó đã nhẹ nhàng đặt em ấy lên ghế sau.

" tớ lái cho..."

Sợ Tuấn Anh đi không quen xe ga, cho nên tôi đã chủ động bảo mình sẽ lái, cậu ấy chỉ cần ngồi sau thôi.

Thấy Tuấn Anh vẫn hơi lượng lự, tôi liền nói tiếp.

" yên tâm, ngồi sau xe tớ cực an toàn luôn..."

Tôi mới chỉ ngã có hai lần thôi. Một lần là lúc mới tập lái, một lần là đi ngang qua cát mà bóp phanh.

“ ừm..."

Tôi mở cốp xe, lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm dự phòng rồi đưa cho Tuấn Anh. Cậu trái nhận lấy, đội lên cầu rồi cài quai cẩn thận.

Tôi lên đề, sau khi Tuấn Anh ngồi lên liền kéo tay ga rồi bắt đầu di chuyển. Không giống như lúc đi một mình, lần này tôi phóng từ tốn lắm.

Chúng tôi theo thói quen, vẫn giữa im lặng khi lái xe. Nhưng hôm nay, Tuấn Anh đã vòng hai tay qua eo tôi rồi ôm chặt, cậu ấy khom lưng, cả gương mặt áp xuống bả vai của tôi.

" đến khi về già, hãy cứ ở bên nhau nhé..."

" ừm, không tách ra đâu."

Cái ôm của Tuấn Anh chặt thêm một chút. Những lúc như này tôi mới thấy, Tuấn Anh lúc nào cũng phải gồng mình, éo bản thân phải mạnh mẽ.

Nhìn mà xót chết đi được.