Nguyễn Gia Linh là người mà tôi thầm thích vào năm 12 tuổi, khi ấy còn nhỏ chưa hiểu rõ được tình yêu lừ gì, cho nên tôi cứ cho đó chỉ là cảm nắng nhất thời.
Nhưng cái cảm nắng này bám theo tôi đến tận năm lớp 9, bản thân tôi cũng nhận ra, chẳng có cảm nắng gì cả, tôi chính là thích cô nàng đến khờ luôn rồi.
Chứ không thì lúc nghe tin Gia Linh và người yêu chia tay, tôi sẽ chẳng nằm trên giường vui sướng lăn qua lăn lại đâu.
Ấy vậy, tôi lại rất nhát. Còn không dám bắt chuyện làm quen với Gia Linh, chứ đừng nói đến việc cưa cẩm. Tôi sợ Gia Linh sẽ chê bai hoàn cảnh gia đình của mình, mặc dù cô ấy là người đã đứng ra bảo vệ cho tôi.
Tôi chỉ thể ngắm cô ấy từ xa, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy khi nhận được giải nhì Tiếng Anh cấp tỉnh, trong lòng rộn ràng hân hoan.
Nhưng rồi, một chuyện không may đã xảy ra, khiến cho Gia Linh phải nhập viện, đầu cậu ấy bị một vật cứng đập phải dẫn đến chấn thương và hôn mê sâu.
Thời điểm đó, chỉ còn 2 tháng nữa là kì thi tuyển sinh trung học phổ thông sẽ diễn ra. Mọi nỗ lực của Gia Linh, đều đã đổ vỡ.
Tôi có đến thăm Gia Linh, nhìn gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền cùng mớ dây dợ gắn lên người của cô ấy. Tôi xót lắm.
“ mong mày sẽ sớm tỉnh lại..."
Sau hôm ấy, tôi không còn nhìn thấy Gia Linh nữa. Gia đình đã chuyển cô ấy lên Hà Nội với hi vọng sẽ giúp cô ấy sớm tỉnh lại.
Mấy tháng sau, gia đình tôi gặp phải tình huống éo le, khiến cho tôi nhất thời quên mất đoạn tình cảm mà bản thân luôn che giấu.
Mãi đến ngày tôi quyết định sẽ kết thúc cuộc sống, thì tôi đã gặp lại Gia Linh, chỉ một ánh mắt liền khiến cho đoạn tình cảm vốn tưởng không còn nay lại xuất hiện.
" Tuấn Anh à..."
Giọng của Gia Linh trầm và khàn đi rất nhiều, gương mặt chẳng còn bừng sáng như lúc còn học cấp 2 nữa. Cậu ấy trông như một bông hoa đã úa tàn.
" mày đang làm gì ở đây?"
Tôi chậm rãi bước ra xa lan can, tiến lại chỗ của Gia Linh.
“ giống mày thôi, tao đến để chết."
Gia Linh thản nhiên đáp lại.
Mà câu nói của cậu ấy lại khiến cho tôi có chút ngây ra.
" mày định bỏ lại gia đình sao?"
" họ mới là người bỏ lại tao..."
Nói đến đây, hai mắt Gia Linh rũ xuống, cô ấy bám lấy lan can, chuẩn bị trèo qua rồi gieo mình nhảy xuống.
Nhưng tôi đã nhanh chân chạy đến, giữ cô ấy lại rồi kéo về sau, đi xa khỏi khu vực lan can.
Trong quá trình ấy, Gia Linh còn chẳng thèm vùng vẫy, chỉ lặng lặng kêu tôi bỏ cô ấy ra. Tôi sao có thể.
" Tuấn Anh, tao bây giờ chỉ còn một mình thôi. Từng ngày trôi qua đều rất đáng sợ, tao mệt lắm rồi."
Gia Linh bi quan cất tiếng.
Tôi muốn nói gì đó để giúp cô ấy bình tĩnh lại, nhưng một người cũng muốn chết như tôi thì nên nói gì.
Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sau cơn mưa trời lại nắng chắc?
Nếu vậy thì tôi còn ở đây làm gì.
Biết là như vậy nhưng tôi lại không muốn trơ mắt nhìn người mà tôi thương kết thúc cuộc đời.
" mày cứ bình tinh lại, sau đó kể cho tao nghe điều làm cho mày đau khổ đi."
Tôi giữ chặt lấy Gia Linh, sỡ rằng chỉ cần nới lỏng một chút thôi thì cô ấy liền có thể vùng ra và chạy ra chỗ lan can trước mắt.
Gia Linh nghe tôi nói, liền im lặng một lúc, sau đó cũng chọn cách kể hết mọi chuyện ra cho tôi.
Thì ra trong một năm cô ấy bị hôn mê, ông nội do quá đau buồn mà dẫn đến bị bệnh nặng, chưa đợi đến lúc cháu gái tỉnh lại thì đã qua đời.
Mà lúc cô ấy tỉnh lại, biết được tin thì giống như chết lặng, đau buồn suốt mấy ngày liền.
Chuyện chưa dừng lại ở đó, điều đã thật sự giết chết trái tim Gia Linh, chính là người anh trai luôn yêu thương cô ấy nhất lại mắc bệnh ung thư, hơn nữa còn đang ở giai đoạn cuối, không thể chữa khỏi được.
Nhìn anh trai nằm trên giường bệnh, ngày ngày đau đớn vì thuốc thang, vì xạ trị. Gương mặt điển trai nay đã tái nhợt, hốc hác đi nhiều. Mái tóc anh ấy luôn yêu thích cũng dần biến mất, và rồi chẳng còn lại gì.
Gia Linh muốn khóc, nhưng chỉ cần cô ấy rơi một giọt nước mắt thì anh trai nằm trên giường bệnh sẽ nhịn đau và mắng cô ấy nín.
" tao đã chết đéo đâu mà khóc!"
Và rồi, trong tang lễ của anh ấy. Khách đến dự không khỏi xót xa trước hình ảnh người mẹ ngồi cạnh cỗ quan tài, khóc đến lả người. Hay là cô em cứ thẫn thờ, giống như một con rối hỏng không nói năng câu gì.
Gia Linh không kể cô ấy đau buồn thế nào, nhưng nhìn vào đôi mắt chẳng còn chút tia sáng thì tôi cũng hiểu được, sự ra đi của anh trai đã để lại trong cô ấy một nỗi đau xé gan xé ruột.
" còn mẹ của mày....?"
Gia Linh nhìn tôi, đáy mắt càng thêm u sầu. Cô ấy chậm chạp nói.
" bà ấy cũng bỏ tao đi rồi...."
Mẹ của Gia Linh, 2 tháng sau cái chết của người con trai, đã không vượt qua được đau buồn mà tự vẫn.
Có lẽ do nỗi đau quá đáng sợ cho nên bà ấy quên mất, bên cạnh bà ấy vẫn còn một người con gái. Quên mất rằng, đứa con gái ấy sau khi bà ấy không còn, nỗi đau trong tim sẽ được nhân đôi.
" ông bà ngoại không thích tao, các bạn tuy thương tao nhưng không thể lúc nào cũng lo lắng cho tao được."
Vậy nên, mỗi ngày Gia Linh phải đối mặt, chính là sự cô đơn không hồi kết. Giống như tôi vậy.
Ông trời giường như không thích hai chúng tôi, cho nên cứ lần lượt lấy đi người thân của chúng tôi hay sao ấy.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Gia Linh, tôi giống như bị cái gì đó níu kéo. Ý định tử tự cũng không biết đã biến mất từ bao giờ.
Tôi muốn sống. Để có thể cứu rỗi người mình thương, cũng như để cứu rỗi chính bản thân mình.
" Linh, tao cũng chẳng còn ai bên cạnh. Hay là mình trở thành gia đình của nhau đi."
Gia Linh nhìn tôi, cô ấy không từ chối cũng không đồng ý. Nhưng ngày hôm đấy, cô ấy đã quyết định sẽ không tự tử.
Năm đó có hai người, quá mệt mỏi để sống tiếp. Nhưng lại vô tình nhìn thấy nhau, cuối cùng đã coi nhau là sợi dây cứu hộ mà bám lấy.
Chỉ là đến cuối cùng, một người vẫn là không thể bám chặt.