Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 55




Lời của bé con vừa dứt, tôi liền cảm thấy bầu không khí đã thay đổi rõ rệt. Tôi theo bản năng, đẩy bé con ra sau lưng che chắn.

" con đừng có nói linh tinh. Mau đi qua đây. Chúng mày cút ra!"

Ông bác tiến lại gần, muốn chộp lấy bé con nhưng Tuấn Anh đã nhanh chóng đẩy ông ta ra.

Gương mặt của cậu ấy hầm hầm giận giữ, hai mắt trừng lớn, tôi cảm thấy nếu người trước mắt không phải bố của Tuấn Anh thì cậu ấy đã cho ông ta một đấm luôn rồi.

“ đừng có lại gần em ấy. Ông định bán con bé cho bọn buôn người để kiếm tiền đúng không!"

Tuấn Anh gằn giọng.

Chỉ thấy ông bác, mặt mũi sa sầm, giống như người bị chọc đúng tim đen, tức giận chỉ thắng tay vào mặt Tuấn Anh quát lớn.

" tao là bố của nó. Tại sao tao phải làm như vậy!"

Tuấn Anh gạt phăng cánh tay đó ra.

" vì bản chất của ông vốn là người như vậy rồi!"

Ông bác kia bị cậu ấy nói vậy, cả gương mặt thoáng chốc đã đỏ bừng lên vì lửa giận.

Ông ta vung tay định đấm Tuấn Anh một cú, vì ở khoảng cách gần nên Tuấn Anh né không kịp.

Nhưng cũng không có nghĩa là cậu ấy vì đấm. Mọi người đứng quên tôi bị anh trai vác đi tập MMA để đối kháng với những tình huống na na như này đấy.

Ông bác này không phải người tập võ, càng không phải người thường xuyên tập thể dục cho nên cơ thể gầy ốm, không có chút cơ bắp. Cú đấm của ông bác trong mắt tôi như được gắn hiệu ứng làm chậm ấy. Tôi kéo Tuấn Anh về sau, khiến cho ô g bác đấm hụt, mất đà và ngã nhào về phía trước.

Cô gái đi cùng ông bác thấy vậy liền hét lên.

“ anh Công. Con láo toét này."

Cô gái ấy hùng hổ tiến đến, nhưng ngay khi tôi giơ cái mũ bảo hiểm lên thì lại khựng lại.

" nhìn cô xấu thật. Chưa bằng đến một góc của cô Phương nữa."

Nhìn cô gái trước mắt, tôi nhíu mày. Người này chỉ được cái trẻ tuổi hơn thôi, chứ nếu xo về nhan sắc thì kém cô Phương một quãng dài.

“ im đi, ranh con thì biết cái gì về đẹp với chả xấu!"

" người đẹp chưa chắc đã đi giật chồng người khác. Nhưng người đi giật chồng người khác thì chắc chắn không đẹp nổi!"

Ừ thì, cảm nhận của tôi nó là như vậy.

" mày giao du với các thể loại gì đây hả Tuấn Anh!"

Ông bác càng lúc càng điên tiên hơn. Tuấn Anh nhíu mày đứng che chắn cho cả tôi lẫn bé con.

" thôi được rồi, bỏ qua chuyện đấy. Con Hà Anh, mày ra đây cho tao."

Hà Anh bám chặt lấy áo của tôi, hai tay siết lên mức đỏ ửng lên. Bé con rõ ràng đang rất sợ.

" toà tuyên bố quyền nuôi con đã thuộc về mẹ. Con bé không đi đâu với ông cả!”

Tuấn Anh nói mà răng nghiến ken két, dường như cậu sắp không thể giấu nổi sự chán ghét của mình nữa rồi.

" tao là bố của nó. Pháp luật với toà chả là cái đếch gì cả!"

" muốn nghĩ như thế nào thì kệ ông. Tôi không quan tâm, cứ cách xa mẹ và Hà Anh ra là được!”

" bảo con Hà Anh đi theo tao đã!"

Ông ta vẫn rất cương quyết.

Lộ kiễu la to như vậy cũng là vì đoạn đường ở đây ít nhà dân cho nên khá vắng vẻ, thi thoảng mới có xe ô tô hoặc xe máy chạy qua.

Và cũng dám châc ông ta đang nghĩ, đám này chỉ là nít ranh, giằng co một hồi thì cũng phải bỏ cuộc.

Nhưng ông ta kiểu gì cũng không nghĩ đến việc, tôi sẽ mang đến một bất nhờ nho nhỏ.

Cô gái đi cùng ông bác lên ra sau lưng, đưa tay giật mạnh tóc của tôi ngược xuống, da đầu cằng cứng khiến tôi đau đến nghiến răng. Mà điều này cũng khiến Tuấn Anh lơ là rồi bị bố mình lao đến đánh.

Hà Anh đứng nhìn mà khóc nấc lên.

" không nghĩ là sẽ có ngày mình dùng MMA để đánh phụ nữ!"

Tôi đặt tay lên hai vai của cô gái, thở dài rồi nâng chân, đầu gối đập mạnh vào bụng cô ta khiến bàn tay đang siết tóc của tôi cũng bị nới lỏng.

Nhân lúc cô ta đang ôm bụng thì tôi liền quay người định chạy đến giúp Tuấn Anh nhưng cũng thấy cậu ấy giải quyết xong ông chú kia rồi.

Mà bất ngờ của tôi cũng đã đến. Đó chính là một xe chở đầy cảnh sát.

Ban nãy trong lúc Tuấn Anh và ông chú lời qua tiếng lại, tôi đã nhanh chóng kết nối với số điện thoại của cảnh sát. Thì thầm nói địa chỉ, để thuyết phục hơn còn cho mấy chú ấy nghe những lời hung dữ của bố Tuấn Anh.

" chú ơi, ban nãy cô kia nắm đầu cháu quay vòng vòng, còn cào rách tay cháu nữa. Cháu đã tự vệ chính đáng bằng cách đá vào bụng cô ấy ạ!"

"....."

Cô gái còn chưa kịp than câu nói với cảnh sát thì đã bị tôi chặn miệng.

“ còn chú kia thì cứ đòi mang em của cháu đi, bạn Tuấn Anh không đồng ý nên ông ta đã đánh bạn ấy."

Mặc dù người bị đánh chủ yếu là cả hai, nhưng tôi vẫn đang nói thật mà, chẳng qua giảm nhẹ chút chi tiết thôi.

Các chú công an nghe vậy liền bắt luôn ông chú và cô gái kia. Tôi, Tuấn Anh và bé con cũng phải đi theo để lấy lời khai.

Xe của tôi do một chú công an lái, chắc đề phòng tôi chạy trốn cho nên giờ tôi đang ngồi cùng mọi người nè.

" ngoan nào, có chị và anh Tuấn Anh bảo vệ bé con mà!"

Tôi đưa tay xoa đầu bé con, Hà Anh giờ đã ngừng khóc, chỉ có hơi sụt sịt thôi.

“ Tuấn Anh hôm nay rất ngầu nha. Nhưng lần sau phải thêm đồng minh, chứ một chọi 2 thiệt lắm."

Tuấn Anh ừm một tiếng, sau đó tựa đầu vào vai của tôi. Gương mặt nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Cậu ấy thì thầm.

“ thành công rồi."