Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 54






Tối hôm đó, mẹ gọi tôi lên phòng nói chuyện. Gương mặt mẹ lúc nói nghiêm nghị, khiến tôi không thể không cảm thấy lo lắng.

Đứng ngoài cửa một lúc, hít ra thở vào, gom hết can đảm tích được từ khi mới sinh đến giờ xong rồi mới bước vào.

Mẹ tôi ngồi trên giường lướt điện thoại, chân vắt chéo, sau khi nhìn thấy tôi liền hạ điện thoại xuống.

" mẹ gọi con có chuyện gì không?”

Tôi mím môi, quả tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh. Ừ, tôi là đang cảm thấy sợ, rất sợ là đằng khác.

Bình thường thì không sao nhưng cứ mỗi lần mẹ làm ra vẻ mặt kia là tôi muốn tụt huyết áp luôn đấy.

" mày với Tuấn Anh đang yêu nhau đúng không."

Mẹ tôi hỏi, nhưng cách bà ấy nói giống như là đang khẳng định hơn.

Tôi giật thót, đầu óc bỗng dưng ngừng hoạt động, một chữ tôi cũng không nghĩ ra, điều đó khiến tôi hoảng loạn vô cùng.

" thế là đúng rồi..."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Nói thật thì tôi không sợ bị mẹ mắng vì yêu sớm, mà tôi sợ mẹ sẽ bắt tôi và Tuấn Anh chia tay nhau.

Còn đang chuẩn bị lên tiếng biện hộ thì tôi đã nghe thấy mẹ chậc một tiếng. Lúc này, trong đầu tôi hiện đúng 3 chữ.

Thôi xong rồi!

Chỉ là câu nói tiếp theo của mẹ lại khiến tôi hơi khó hiểu.

" sao mày với thằng An giống nhau thế nhỉ?!"

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, sao tự nhiên lại lôi anh trai vào đây vậy? Mẹ có nhầm lẫn gì không thế?

" cả thằng anh lẫn con em đều yêu sớm. Truyền thống của hai anh em chúng mày à?"

Hình như lúc tôi bị anh Kỳ An phát hiện, anh ấy đã nói bản thân cũng yêu sớm giống tôi thì phải.

Nghĩ lại, thấy nó cũng giống truyền thống thật.

" mày với Tuấn Anh yêu nhau được bao lâu rồi?"

“ hơn 4 tháng rồi ạ...."

" thế là từ lúc nghỉ hè đúng không?”

Tôi gật gật đầu.

Mẹ nhìn tôi, gương mặt nghiêm nghị ban nãy đã dần biến mất, bà ấy bây giờ trông kiểu bất lực, chán không muốn nói nữa.

" nếu biết cân băng giữa chuyện học và chuyện tình thì tao sẽ không cấm hai đứa yêu nhau. Nhưng mà nếu mày chỉ cần bị phản ánh là lơ là học tập, thì chấm dứt luôn! Biết chưa!"

Mẹ tôi hít một hơi rồi nói liền mạch, không bị vấp mới siêu.

Tôi nghe xong mà không khỏi bất ngờ, còn tưởng mẹ sẽ chửi tôi một trận rồi kịch liệt bắt chúng tôi chia tay luôn cơ.

" mẹ...không giận sao ạ?”

" tao rút kinh nghiệm từ thằng anh mày rồi. Mắng nó đau cả họng nhưng có chịu bỏ đâu, thôi thì vẫn cứ học tốt là được rồi!"

Mẹ tôi nói xong mà tôi cảm giác thấy nhẹ nhõm trong người hẳn.

" con sẽ không để chuyện học bị sa sút đâu. Hứa luôn ạ!"

“ nói được làm được, không tao đá mày ra khỏi nhà luôn!”

Cuộc nói chuyện đến đây kết thúc, mẹ thấy tôi kiên định như vậy thì chắc cũng yên tâm hơn rồi.

Mà chuyện tôi với Tuấn Anh yêu nhau bị mẹ phát hiện chính là nhờ có bà ngoại và mợ.

Mẹ tôi bảo, đi từ chợ về thì bị hai người họ giữ lại tức giận nói bà ấy không biết dạy con cái. Nói tôi ăn chơi đú đởn chiều nào cũng đi chơi với trai, không ra thể thống gì cả.

Cũng may là mẹ tôi đủ bình tĩnh để suy nghĩ và phân tích mọi chuyện, hơn nữa bà ấy cũng biết rõ tính phóng đại của bà ngoại và mợ cho mới không vội tin mà phải hỏi tôi trước.

Chúa ơi, tôi yêu mẹ tôi nhiều quá. Tôi cảm thấy mình đã đầu thai đúng nhà rồi huhuhu.

“ thề lúc đấy tớ sợ muốn tụt huyết áp!"

Tôi đương nhiên sẽ kể lại chuyện này cho Tuấn Anh vào ngày hôm sau.

Cậu bạn trai vừa nghe đoạn đầu thì căng thẳng lắm, đến gần cuối cơ mặt mới giãn ra, rồi thở phào nhẹ nhõm.

“ nhưng mà khúc đầu sợ thật."

Đấy Tuấn Anh cũng có suy nghĩ y hệt với tôi.

“ ơ, nhưng mà nếu mẹ cậu vẫn bắt chia tay thù sao?"

" thì thành tình yêu bị ngăn cấm, kịch tính như phim luôn!

Tôi và Tuấn Anh nhìn nhau, cùng bật cười.

Nhưng trong lòng cả hai lại thầm nghĩ, đúng là kịch tính thật.

Mẹ mà biết hai đứa có suy nghĩ này, không khéo lại lôi tôi vào phòng và nói chuyện thêm một lần nữa quá.

" à đúng rồi, chiều này tớ phải đón bé Hà Anh nên nghỉ học thêm đấy nhé."

Tuấn Anh nhìn tôi rồi chợt nói.

" ok, để tớ bảo cô cho!"

Chiều hôm đấy, Tuấn Anh có việc bận cho nên tôi đã lôi con xe mua mấy tháng không thèm dùng đến ra để đi.

Ơ nhưng mà công nhận tôi lái mượt phết, đúng là em gái của người đã phi cả xe đạp xuống suối có khác.

Tôi học thêm từ 3 giờ, đáng nhẽ đến 5 giờ mới xong nhưng do hôm nay cô có việc đột xuất cho nên lớp được nghỉ sớm tận 1 tiếng. Hôm khác bù lại sau.

Tôi chỉ là không ngờ trên đường đi về lại gặp Tuấn Anh đang đứng cãi nhau với đôi nam nữ trung niên, bên cạnh Tuấn Anh là bé Hà Anh, nhìn bé con khóc nức nở mà tôi phát hoảng. Thấy có điều không ổn cho nên tôi phi đến luôn.

" Linh?"

" chị Linh!"

Tuấn Anh ngạc nhiên khi trông thấy tôi, tôi rút chìa khoá cởi mũ bảo hiểm ra cầm trên tay, chạy lại chỗ cậu ấy. Bé con liền lập tức nhào đến ôm lấy tôi.

“ chị Linh, bố và cô kia định bắt cóc em!"