Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 50






Thời gian trôi rất nhanh. Thoáng chốc đã từ tháng 6 nhảy sang tháng 9. Trong khoảng thời gian đó thì chúng tôi cũng đã quen với việc gọi cậu xưng tớ hơn rồi.

Mà điều đặc biệt phải kể đến nhất chính là nhờ việc tập MMA thì tôi đã cao vọt lên tận 5cm, hôm trước mới đi đo thì đã là 1m67 rồi.

" ok rồi, vào năm học đứa nào lấc cấc thì mày cứ cho nó một quyền. Chứ để mình bị đánh thì biết tay tao!"

Anh Kỳ An đặt tay nên vai tôi, nhẹ nhàng đe doạ. Anh Minh Tiến đứng kế bên, nghe bạn mình nói mà phải bụm miệng cười thầm.

À quên, Tuấn Anh đã kể cho tôi nghe rằng thầy dạy võ của tôi, đang thích thầm anh trai của tôi. Thề là lúc nghe tin tôi bị sốc ấy.

" cậu nói thật à?"

" tớ có nói dối cậu chuyện gì đâu..."

“ uây, sốc vãi. Tớ không nghĩ cái người bạo lực như ông Kỳ An mà cũng có người thích thầm đấy."

Nhớ lại lần anh trai đáp tôi lên cây chỉ vì tôi vô tình húc vào bụng của anh ấy, không thể không hoài nghi.

Mà sau khi biết chuyện tôi cũng chả dị nghị gì đâu, thấy cũng đáng yêu mà. Một người hay cọc, một người hay chọc. Nếu như có thể thành một đôi thì không biết tôi có được thấy cảnh thầy mình bị đáp lên cây không ta?

" Linh, sao nay dậy sớm thế?"

“ hôm nay đi tập trung mà mẹ, con có nói hôm qua rồi mà!"

Tôi đeo giầy vào và đáp.

Bên ngoài cửa, Tuấn Anh đang đợi với chiếc xe Cub 50cc màu kem mới toanh, đây chính là phần thưởng mà cô Phương đã tặng cho cậu ấy.

" xin lỗi vì đã để cậu đợi nhé."

“ không sao, tớ mới đến thôi."

Tuấn Anh mỉm cười, tôi đội mũ bảo hiểm lên rồi ngồi lên xe.

Chiếc xe máy chạy với tốc độ không nhanh không chậm, mục đích là để chúng tôi có thể dễ dàng nói chuyện. Chứ phóng vù vù gió đập vào tai, khó nghe lắm.

Trường THPT UB, tại nhà để xe.

Tuấn Anh vừa gạt chân chống xuống một cái, liền quay qua cởi mũ bảo hiểm cho tôi. Trên môi còn cười vô cùng đắc ý.

" cười kiểu gì thế..."

" kiểu bạn trai cậu!"

Thề là sau mấy tháng yêu nhau, Tuấn Anh như được mở khoá một dạng tính cách mới ấy. Toàn nhân lúc tôi không đề phòng để trêu chọc.

Tôi cười cười đánh nhẹ vào vai cậu ấy, mới đầu còn ngại chứ giờ thì tôi quen rồi. Lắm lúc tôi cũng có thể trêu ngược lại cậu ấy mà.

Mặc dù tỉ lệ chiến thắng không được cao cho lắm.

Tại lớp học, bước vào lớp hai người đầu tiên chúng tôi để ý chính là Phương Anh và Đức Anh.

Đúng rồi, cả nhóm chúng tôi đều học chung. Lớp 10A1, một trong số 3 lớp mũi nhọn của trường.

" Linh!”

Phương Anh vẫy tay, chỉ đến hai chỗ ngồi trống ở phía trước con bé. Tôi và Tuấn Anh cũng đi đến và ngồi xuống.

Quả nhiên giống như mọi khi, Tuấn Anh vừa xuất hiện là liền thu hút được sự chú ý. Một số bạn không kìm được mà đưa mắt nhìn qua mấy lần.

" đừng giận nhé."

“ không giận đâu, Tuấn Anh thích tớ rồi còn gì."

Mọi người nhìn Tuấn Anh vì cậu ấy đẹp, giận cậu ấy làm gì.

Tuấn Anh nghe thấy tôi nói vậy liền đưa tay lên che miệng cười. Không riêng gì cậu ấy, cả Phương Anh lẫn Đức Anh cũng phải khẽ cười thành tiếng.

Mà lúc này, cô chủ nhiệm của lớp cũng bước vào. Ấn tượng đầu tiên của tôi chính là cô trông rất nghiêm khắc và có phần khó tính.

“ xin chào, cô tên là Lại Việt Nga, giáo viên chủ nhiệm của các em trong 3 năm cấp ba!”

Cô một mạch giới thiệu. Sau đó cô liền lấy từ trong cặp sách một tờ giấy A4 và nói.

“ Hoàng Đức Anh là bạn nào?"

Đức Anh được nhắc tên bèn đứng dậy. Phương Anh ngồi cạnh cứ tủm tỉm cười.

“ em là thủ khoa năm này, vậy em sẽ trở thành lớp trưởng của lớp nhé!”

Nghe đến hai chữ thủ khoa, các bạn học đều tò mò quay ra nhìn thử. Còn Đức Anh, thằng bé lại bình thản đáp rằng.

“ em xin từ chối ạ, em chưa có kinh nghiệm làm lớp trưởng nên sợ sẽ không thể quản lý lớp được. Và em muốn tiến cử bạn Vũ Hoàng Tuấn Anh thưa cô, bạn ấy có thành tích học tập tốt, đã từng làm lớp trưởng trong suốt 4 năm cấp hai rồi ạ”

Thằng bé nói xong, tôi liền hướng cho cậu bạn trai một nụ cười khổ. Hơn ai hết tôi biết rõ, Tuấn Anh không thích làm lớp trưởng, cậu ấy thấy nó rất phiền. Trước vì cô Bình nên mới miễn cưỡng làm thôi.

Mà cô Nga nghe xong, có suy tư đôi chút song cũng bảo Đức Anh ngồi xuống và kêu cậu bạn trai tôi đứng dậy. Tuấn Anh cực bất mãn nhưng vẫn nghe theo.

“ vậy bạn Vũ Hoàng Tuấn Anh sẽ làm lớp trưởng nhé."

Tuấn Anh muốn giống thằng bạn mình, nói từ chối nhưng nhìn mặt cô Nga giống kiểu, cô không quan tâm đâu em. Cậu ấy lại thôi mà đồng ý.

Nhìn vẻ mặt của Tuấn Anh, tôi còn chưa kịp cười thì cũng bị gọi đứng lên.

" bạn Nguyễn Gia Linh sẽ làm lớp phó học tập nhé!"

Tôi sốc nhưng cũng bị vẻ mặt cô không quan tâm làm cho phải gật đầu, nghe theo.

Giống Tuấn Anh tôi cũng không thích làm chức vụ gì trong lớp cả, đặc biệt là lớp phó.

Chúa ơi, trở thành người phụ trách sổ đầu bài. Cái quyển bìa vàng đấy như kiểu khắc tinh được ông trời phái đến để làm khổ lớp học học tập ấy.

" xời, chúc mừng chúc mừng nhé!”

Nhìn nét vẫn vẫn chưa kịp hoàn hồn của tôi, Phương Anh cười như được mùa. Và giây sau con bé bị phân làm bí thư. Mặt mày liền bí xị ra.

Tôi giờ mà có tâm trạng thì cũng cười thành tiếng luôn đấy.

Thế là 4 đứa thì chỉ có Đức Anh là thoát khỏi kiếp số cán bộ lớp.

“ ai bắt ban nãy chú khai ra làm gì!"

Tuấn Anh ai oán nhìn sang thằng bạn của mình, Đức Anh ngoài cười xuề ra thì còn làm gì khác được.

May cho thằng bé là Tuấn Anh không phải người hay càm ràm đấy.

Phân công cán bộ xong thì chúng tôi cũng được đo đồng phục. Hôm sau lên tập trung lần nữa sẽ nhận đồng phục, sách giáo khoa rồi chụp ảnh để làm thẻ học sinh một thể.

Trươca khi ra về thì cô Nga có bảo mọi người điền số điện thoại vào một tờ giấy A4, hình như là để lập nhóm zalo lớp thì phải.

" thế là sắp phải đi học rồi cậu."

Tôi nhỏ giọng nói với Tuấn Anh, nói thật thì tôi đây vẫn còn lưu luyến kì nghỉ hè lắm. Cảm giác chơi chưa đã ấy.

" thế là tớ được gặp cậu thường xuyên rồi!"

Tuấn Anh mỉm cười đáp, cậu ấy nghe có vẻ rất mong mờ đến ngày đi học đây.

Vậy là, những ngày tháng cấp 3 tươi đẹp và cũng đầy rẫy rắc rối của chúng tôi, đã sắp sửa bắt đầu rồi.

" bọn này yêu nhau cái là quên hai đứa mình luôn rồi."

“ hồi trước anh với em cũng thế mà!”

Đức Anh nắm tay cô bạn gái đang chẹp miệng thở dài, có phần bất lực cong môi khiến Phương Anh đánh nhẹ vào tay thằng bé một cái.