Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 49




Ngày biết điểm, nhóm chat của chúng tôi lại rơi vào gia đoạn bùng nổ. Tin nhắn phần nhiều là đến từ Phương Anh và tôi.

Thật ra nhóm chúng tôi chẳng ai sợ trượt cả, chỉ sợ điểm chênh nhau sẽ không thể học chung một lớp được. Chứ hôm đi thi có đứa nào không làm được bài đâu.

Mà không hiểu bằng một thế lực nào mà cả 4 đứa hiện đang có mặt ở quán net, cùng thuê chung một cái máy tính để tra điểm.

“ ê run quá mày ơi, còn 2 phút nữa thôi."

Phương Anh căng thẳng bám vào tay tôi, con bé cứ thấp thỏm không yên nhìn vào trang web đang hiện thị trước mắt.

Tôi cũng y chang. Tim trong lồng ngực đập mạnh, cả người cứ như đang đứng trên đống lửa ấy.

“ không sao đây mày."

Tuấn Anh đứng bên cạnh, nắm tay tôn trấn an. Gương mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng của cậu ấy, thế mà khiến tôi bình tĩnh lại được đó.

2 phút trôi qua, Đức Anh nhanh chóng nhập số báo danh vào cổt tra điểm, ban nãy oẳn tù xì Phương Anh nên con bé tra trước, Đức Anh là người cuối cùng. Tuấn Anh thì nhường tôi lượt thứ hai.

Mặc dù đã nhập xong nhưng vì thời điểm này cũng có rất nhiều người tra điểm, cho nên phải một lúc mới chạy xong.

Phương Anh mím môi, hơi căng mắt nhìn. Mà nhìn xong con bé đã hét ầm lên, sau đó nhào đến ôm tôi.

Nguyễn Phương Anh: Toán 9 - Văn 8,5 - Ngoại ngữ 9,5. Tổng điểm 44,5. Đứng thứ 5 trên tổng số 1267 học sinh, có ba người bằng điểm với bạn.

Tôi nghe mà cũng vui mừng không kém, ôm lấy con bé, nhảy lên nhảy xuống ăn mừng.

" gái yêu của tao giỏi quá!"

Phương Anh vui đến mức rơi nước mắt. Mồ hôi công sức của con bé được đền đáp rồi.

Tiếp đó, thì điểm của mọi người cũng lần lượt được tra ra.

Nguyễn Gia Linh: Toán 9,5 - Văn 8 - Ngoại ngữ 10. Tổng điểm 45. Đứng thứ 3 trên tổng số 1267 học sinh, có năm người bằng điểm với bạn.

Vũ Hoàng Tuấn Anh: Toán 9,75 - Văn 8,25 - Ngoại ngữ 9. Tổng điểm 45, đứng thứ 3 trên tổng số 1267 học sinh, có năm người bằng điểm với bạn.

Hoàng Đức Anh: Toán 10 - Văn 8,25 - Ngoại ngữ 9. Tổng điểm 45,5. Đứng thứ nhất trên tổng số 1267 học sinh.

" đù, anh giỏi quá!"

Phương Anh sau khi đọc điểm của Đức Anh liền không khỏi tự hào, bay đến ôm lấy cậu bạn trai của con bé.

Đức Anh có bất ngờ bới kết quả của mình, hai mắt mở to nhưng vẫn đưa tay đỡ lấy Phương Anh rồi ôm chặt.

" Tao vơi mày bằng điểm này, xời cái này là duyên số đó!"

Tuấn Anh bật cười trước câu nói của tôi. Sau đó cậu ấy cũng kéo tôi vào lòng để ôm.

Cả bốn người chúng tôi bây giờ chính là vô cùng vui vẻ, đều nằm ở trong top 10, khả năng học chung một lớp là 100% rồi. Không cần lo nghĩ nữa.

Về nhà, mẹ cùng anh trai cũng đã tra điểm của tôi rồi. Nhìn thấy tôi về liền kéo tôi vào chúc mừng hoan hô khiến tôi tự hào cười tươi rói.

" hừ, bà ngoại với mợ của mày vừa ở đây. Nghe điểm mà mặt mày méo xệch, rất vừa lòng tao! Này thì dám chê con gái tao học không tốt!”

Mẹ tôi bật cười thành tiếng.

Anh Kỳ An đứng cạnh cũng đưa tay lên, xoa đầu tôi rồi mỉm cười khen ngợi.

“ em gái của tao nó phải thế chứ!"

Tôi cười rất tươi.

Mẹ tôi cũng liền lấy điện thoại ra gọi cho ông nội cùng các bác, mọi người nghe xong đều mừng rộ, hết lời khen ngợi và chúc mừng. Khiến tôi cảm thấy ấm lòng.

Song, tôi lại nhớ đến Tuấn Anh.... Cậu ấy từng kể bản thân không được cả nhà nội lẫn nhà ngoại yêu thích, nghĩ đến đây tôi liền xin phép mẹ chạy lên phòng và gọi điện cho Tuấn Anh.

Điện thoại đổ chuông, sau đó Tuấn Anh bắt máy.

" alo, có chuyện gì thế mày?"

“ không có gì, tao muốn chúc mừng mày tiếp thôi."

Tiếng cười của Tuấn Anh vang lên qua loa điện thoại.

" mày đã kể cho mẹ chưa?"

" tao kể rồi, mẹ tao vui quá trời luôn nè. Còn bảo là mua thưởng cho tao xe máy 50 phân khối."

" thế thì tốt quá rồi, Tuấn Anh mua xe rồi chở tớ đi học nhé!"

Tôi mỉm cười nói đùa. Nhưng Tuấn Anh đã coi đó là thật, chắc nịch đáp.

" ừm, mày chỉ cần yên tâm ngồi sau xe tao thôi!"

Cậu ấy nói như vậy, tôi ngoài miệng bật cười chứ trong lòng đang nhộn nhịp lắm. Tim đập còn nhang hơn lúc tra điểm cơ.

“ mà.....hay mình thay đổi cách xưng hô được không. Gọi mày tao, nghe như anh em đồng chí ấy!"

Tuấn Anh nói thì tôi mới để ý. Từ lúc yêu nhau đến giờ tôi với cậu ấy vẫn gọi mày xưng tao. Chẳng khác gì lúc còn là bạn thân.

Nghe như anh em đồng chí thật.

“ chưa cần gọi anh em đâu, trước hết cứ tập bỏ cái thói quen này đã. Cậu tớ nghe có được không mày..."

Giống như cách cấp 1 nói chuyện ấy, nhưng mà cũng dễ thương.

" ok cậu, nghe dễ thương lắm!"

" cậu thích là tớ vui rồi!"

Sau đó, hai đứa đã cùng bật cười.

Mà không hề hay biết, cách gọi dễ thương này trong tương lai sẽ chỉ được dùng nếu cả hai xảy ra tranh cãi hoặc giận nhau.