Dịu Dàng Trao Mỗi Em

Chương 30: Đứa trẻ kháu khỉnh






Đang chuẩn bị bữa sáng, phía trước nhà đột ngột rôm rả, náo nhiệt hơn hẳn những lúc bình thường. Tiếng cười nói mừng rỡ mỗi lúc cành truyền gần đến tai Hạ Phong. Cô dọn thức ăn lên bàn, anh và Chí Kiên cũng từ trên lầu đi xuống. Kiều phu nhân vẻ mặt hớn hở, vui tươi ngập tràn hạnh phúc, trên tay bế một bé gái bụ bẫm, trắng trẻo lại vô cùng xinh xắn từ cổng villa vào trong. Bé gái tầm một tuổi, đôi mắt to tròn liên tục nhìn xung quanh. Kiều lão gia đi bên cạnh bà ấy, liên tục mỉm cười đùa giỡn với bé gái tinh nghịch, trên đôi môi chúm chím nở nụ cười ngây thơ, vô tư.

Đi phía sau Kiều phu nhân là vợ chồng Minh Nim (con trai thứ ba của Kiều gia). Bà ấy ngồi xuống ghế ở phòng ăn, vợ chồng Minh Nim cũng ngồi xuống, Hạ Phong cẩn trong bưng thức ăn ra, trông lướt qua người con gái xinh đẹp vừa bước vào, cô có chút trầm trồ bởi vẻ đẹp sắc sảo lại ngọt ngào của chị ấy.

Hạ Phong có chút bất ngờ khi nhìn thấy Minh Nim, trông gương mặt anh ấy có rất nhiều nét tương đồng với Phúc Hiên, cả về vóc dáng cao ráo cũng vậy.

Cả ba và mẹ đều đẹp hết nấc thế này, thảo nào đứa trẻ kia tuy còn rất nhỏ nhưng gương mặt vẫn cứ nét nào ra nét đó, vừa trông đã thấy ấn tượng sâu sắc.

Hạ Phong đặt đĩa thức ăn nhẹ nhàng xuống bàn, vợ của Minh Nim ngước nhìn cô, giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ cất lời:

- Lần đầu chị gặp em, em mới đến Kiều gia làm sao?

Hạ Phong mỉm cười, cẩn trọng gật đầu:

- Dạ phải. Em là người mới.

Cô ấy nhìn Hạ Phong, ánh mắt gần gũi:

- Chị là Him Lam, vợ của anh Nim. Tên em là gì?

Cô nở nụ cười:

- Dạ, em tên Hạ Phong.

Him Lam cảm thấy cô bé trước mắt rất lễ phép lại nhã nhặn, đâu đó còn có cả sự rụt rè khi lần đầu tiếp xúc:

- Hạ Phong, trông em xinh xắn thật đấy.

Cô có chút ngại ngùng:

- Dạ, chị đã quá lời, chị mới thật sự xinh đẹp, em nhìn mà xém chút ganh tị.

Chí Kiên ngồi ở phía bên kia bàn ăn, trông thấy bé gái bụ bẫm liền hào hứng đưa tay ra:

- Cục cưng của chú út đây rồi, lại đây chú bế tí nào.

Kiều phu nhân mỉm cười, đặt bé con vào lòng Chí Kiên:

- Aine à, qua chú út bế con một lát nha.

Anh đang ngồi cạnh Chí Kiên, trông thấy bé Aine liền nở nụ cười, bàn tay to lớn vuốt vuốt đôi má phúng phính búng ra sữa:

- Cả tháng nay bác hai mới được gặp con đấy.

Đứa bé mỉm cười ngây ngô, đôi mắt biết nói nhìn anh chớp chớp.

- Bác...hai...

Bé Aine tên thật là Kiều Đông Chi, con gái đầu lòng của vợ chồng Minh Nim. Bé chỉ mới mười ba tháng tuổi, đang trong quá trình tập nói, hiện tại Aine có thể nói được những tiếng bập bẹ đầu đời rất đáng yêu.

Kiều lão gia thích thú mỗi khi nghe cháu cưng cất tiếng:

- Ôi cháu của ông giỏi quá, giờ con gọi ông nội xem nào, gọi đi con.

Aine đang ngồi trong lòng Chí Kiên, nghe thấy giọng nói liền quay sang nhìn Kiều lão gia, đôi mắt long lanh to tròn, hàng mi dài cong cong, môi đỏ xinh yêu vô cùng:

- Ông...

Từ ngữ phát ra vẫn chưa hoàn chỉnh, Aine vẫn còn gặp khó khăn khi học hỏi và phát âm rất nhiều từ ngữ, dẫu sao bé vẫn còn rất nhỏ, so với các bé đồng trang lứa, Aine biết nói khá sớm và học hỏi cũng nhanh nhạy hơn.

Vợ chồng Minh Nim đến Kiều gia để gửi gắm bé Aine một tuần, bởi lẽ họ sẽ cùng nhau đi du lịch Paris. Kể từ sau khi sinh bé Aine, Him Lam đã nghỉ làm suốt một năm để chăm sóc con được chu đáo, vẹn toàn nhất có thể, dù trong nhà có người giúp việc nhưng cô ấy vẫn muốn ở cạnh con khi bé Aine còn quá nhỏ.

Vì thương vợ vất vả, muốn tạo bất ngờ cho Him Lam, chính vì vậy Minh Nim đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch của hai vợ chồng. Kiều phu nhân lẫn Kiều lão gia đều rất ủng hộ quyết định này của anh ấy.

Hôm nay là ngày hai vợ chồng họ ra sân bay, mọi người đã nhất trí sẽ trông nom bé Aine trong một tuần, để vợ chồng Minh Nim có thể yên tâm du lịch, tận hưởng kỳ nghỉ tuyệt vời sau thời gian dài tất bật. Kiều phu nhân rất hào hứng và phấn khởi khi được chăm sóc và ở cạnh đứa cháu nhỏ bụ bẫm.

Sau khi dùng bữa sáng tại Kiều gia xong, trước khi lên đường ra sân bay, Him Lam chu đáo nói với Kiều phu nhân:

- Mẹ à, trong túi nhỏ kia là những món đồ chơi mà Aine rất thích, con đã để sẵn trong đó cả rồi. Có gì mẹ lấy cho bé chơi giúp con nha.

Kiều phu nhân mỉm cười:

- Con yên tâm, cứ giao cho mẹ. Hai vợ chồng con đi chơi thật vui vẻ.

Minh Nim nhìn bé Aine đang được bế trong vòng tay của Kiều phu nhân, cúi xuống hôn lên đôi má phúng phính:

- Con gái à, ba với mẹ đi đây, con ở lại với ông bà nội và mọi người, Aine ngoan, khi về ba mẹ sẽ mua thật nhiều quà cho con.

Vợ chồng Minh Nim chào tạm biệt mọi người trước khi rời đi. Đứa bé mỉm cười khúc khích, vô tư nhìn theo bóng lưng ba mẹ bước ra khỏi cổng villa, Kiều phu nhân nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé xíu, vẫy vẫy về hướng vợ chồng Minh Nim:

- Aine tạm biệt ba mẹ đi con. Ở lại đây với ông bà thật vui nè.

Aine là cháu gái đầu tiên của Kiều gia, mọi người ai cũng yêu thương và chiều bé, kể cả những người làm trong gia đình. Hạ Phong nhìn thấy Aine, trong lòng lại nhớ đến các bé nhỏ trạc tuổi ở cô nhi viện, bé nào cũng xinh xắn, đáng yêu, nhưng lại bị ba mẹ nhẫn tâm từ bỏ.

Buổi trưa, Phúc Hiên và Chí Kiên đã đi làm từ lâu, cô cùng Kiều phu nhân chơi đùa và trông nom Aine, nói đến kinh nghiệm chăm sóc trẻ, Hạ Phong rất thành thạo, nếu không muốn nói là chuyên nghiệp. Bởi khi ở cô nhi viện Thiên Sứ, Hạ Phong luôn cùng các bảo mẫu lo lắng, săn sóc cho các bé nên cô học hỏi được nhiều điều hữu ích. Rất nhiều bé chỉ vừa sinh ra, vừa vài tháng tuổi đã được mang đến cô nhi viện, Hạ Phong khi xưa cũng có hoàn cảnh tương tự như vậy.

Aine thích được chơi đùa, bồng bế tới lui mỗi khi đến giờ ăn, Hạ Phong dịu dàng bé đứa trẻ xinh xắn như búp bê trên tay, từng bước đi xung quanh phòng khách, tay cầm theo món đồ chơi Aine yêu thích để bé thêm thích thú, vui tươi. Kiều phu nhân cẩn trọng đúc từng muỗng cháo cho đứa cháu cưng, yêu chiều đứa cháu gái hết mực nên dù có chăm sóc Aine cả ngày thì Kiều phu nhân vẫn không hề thấy mệt mỏi.

Nhờ Hạ Phong giỏi giang trong việc chăm sóc trẻ nhỏ, cô lại nhanh nhẹn, tận tình nên Kiều phu nhân càng thêm phần hài lòng cả yên tâm.

Bé Aine cũng rất mến cô, liên tục mỉm cười tinh nghịch, đưa tay về phía Hạ Phong đòi bồng bế.

- Ui, trông bé Aine mến con chưa kìa. Hạ Phong à, vất vả cho con rồi.

Cô mỉm cười tươi rói, dù chỉ mới gần gũi với bé Aine được nửa ngày, nhưng Hạ Phong rất yêu quý bé con dễ thương này:

- Dạ không đâu cô, bé Aine đáng yêu như vậy, được cùng cô chăm sóc bé con thấy rất vui.

Đến chiều anh quay trở về nhà, vừa đi vào đến cửa đã thấy cô đang bế Aine trên tay, cô nhìn thấy anh liền mỉm cười:

- Chú về rồi.

Hạ Phong bước đến trước mặt anh, cúi mặt nhìn Aine đang bập bẹ mấy tiếng:

- Ba-ba...

Phúc Hiên biết rõ bé Aine vẫn chưa nói rành mạch, đôi khi cất lên những tiếng không hẳn là có nghĩa. Anh dịu dàng nhìn cháu gái nhỏ nhắn:

- Hôm nay Aine ở nhà có ngoan không?

Hạ Phong vui vẻ cất lời:

- Aine rất ngoan, cũng rất trông bác hai và chú út về nữa.

Anh vuốt nhẹ má của Aine:

- Chờ bác hai tắm xong sẽ chơi đùa với con.

Aine ngồi trong lòng anh, tay bé cầm con búp bê vải, hai bác cháu mỉm cười vui vẻ, anh cư xử với đứa bé vô cùng dịu dàng, yêu thương lại nâng niu. Kiều phu nhân từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ mà bà ấy luôn mong chờ bấy lâu, bất giác nở nụ cười hiền hậu, ánh mắt dán chặt về hướng anh và bé Aine.