Đang quẩn quanh trong dòng suy nghĩ, chẳng mảy may để ý đến xung quanh, đột ngột một giọng nói vang lên từ phía sau khiến Kiều phu nhân có chút giật mình:
- Mẹ đang nhìn gì mà chăm chú vậy?
Kiều phu nhân quay sang nhìn người đang đứng sát bên cạnh:
- Ôi trời, là con sao, làm mẹ giật cả mình.
Bà ấy đánh nhẹ mặt về hướng ghế sofa ở phòng khách:
- Con nhìn xem, anh hai con và bé Aine đang chơi đùa kìa.
Chí Kiên cũng đưa mắt nhìn thoáng qua, trong lòng xuất hiện chút cảm giác khó hiểu:
- Con thấy rồi, mà như vậy thì sao hả mẹ?
Kiều phu nhân chặc lưỡi một tiếng:
- Con không sâu sắc gì cả. Mẹ đang nghĩ không biết đến bao giờ anh con mới cưới vợ và sinh ra một đứa nhỏ đáng yêu như Aine nhà ta.
Lúc này Chí Kiên mới chợt nhớ, chẳng phải mong chờ và hy vọng lớn lao nhất hiện nay của ba mẹ anh ấy chính là được nhìn thấy Phúc Hiên kết hôn, có được một cuộc hôn nhân viên mãn hạnh phúc, sau đó sẽ sinh con để họ có cháu ẵm bồng.
- Anh ấy còn chưa có người yêu, xem ra chuyện kết hôn vẫn xa lắm.
Kiều phu nhân lộ rõ sự nóng lòng pha chút tiếc nuối:
- Tại thằng nhóc này nó không chịu ưng ai đó chứ. Chỉ cần nó gật đầu thì đã kết hôn từ lâu rồi. Nhiều lần thấy Phúc Hiên cứ mãi trầm lặng trong chuyện tình cảm, mẹ đã ngỏ ý muốn nhờ người mai mối thử xem nhưng anh con một mực không chịu.
Chí Kiên hơi thở dài, cất lời xoa dịu niềm lo âu, trông ngóng của mẹ mình:
- Mẹ à, duyên phận do trời định, anh hai yêu ai thì sẽ chủ động muốn kết hôn thôi. Con tin rằng trước sau gì anh hai cũng gặp được người phù hợp với anh ấy.
Kiều phu nhân đưa mắt nhìn người con trai nghìn năm văn vở, lý thuyết thì lúc nào cũng sâu sắc đi vào lòng người:
- Cả con nữa, gần ba mươi tuổi rồi mà chưa từng thấy dắt người yêu về nhà ra mắt. Anh ba của con lúc trước cũng kết hôn khi cỡ tuổi con đấy.
Tự dưng đang yên đang lành, trung tâm vấn đề đang bàn về chuyện lập gia đình của Phúc Hiên lại đột ngột bị bẻ lái quay sang chuyện yêu đương của chính mình, Chí Kiên không tránh khỏi nhói lòng vì phận ế, vội vã đánh trống lảng:
- Ơ kìa, Aine đáng yêu quá, con tới chơi đùa với con bé một lát.
Bước đi nhanh nhẹn về phía Aine, trốn thật nhanh khỏi những nghĩ suy xung quanh vấn đề "Bao giờ lấy vợ".
- Aine à, chú út tới với con đây.
Kiều phu nhân nhìn hai người con trai vẫn còn độc thân, nở nụ cười hiền lành, trong lòng luôn chờ đợi ngày thành gia lập thất của họ, bổn phận người làm mẹ tuổi cao dần theo năm tháng, chỉ mong mỏi các con có được một gia đình nhỏ ấm êm thì mới có thể yên lòng an hưởng tuổi già.
Hạ Phong cầm bình sữa trên tay, từ trong bếp bước ra, trông thấy anh và Chí Kiên đang chơi đùa vui vẻ cùng Aine, trong lòng cô cũng vui lây.
Anh đưa mắt nhìn cô:
- Đến giờ Aine uống sữa rồi sao?
Hạ Phong ngồi xuống, mỉm cười đáp:
- Dạ phải, chú cho bé uống hay để tôi?
Anh liền đáp:
- Tôi chưa từng cho trẻ uống sữa, phiền cho giúp.
Cô đưa tay bế Aine vào lòng:
- Aine à, uống sữa thôi con.
Đưa núm ty bình sữa vào miệng, Aine uống ngon lành, thao tác tuy đơn giản nhưng những người chưa từng thực hiện qua sẽ cảm thấy rất nhát tay, trẻ em lại mong manh như búp trên cành, cần lắm những người chăm sóc dịu dàng, chu đáo như Hạ Phong.
Trông cô làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, đơn giản, người nhìn thấy cũng phải gật gù khen ngợi.
Chí Kiên có chút ngạc nhiên:
- Cô còn rất trẻ mà lại có kinh nghiệm trông nom trẻ nhỏ thành thạo như vậy.
Hạ Phong mỉm cười:
- Từ nhỏ tôi đã cùng các bảo mẫu ở cô nhi viện chăm sóc các bé nhỏ nên dần dần học hỏi được nhiều điều.
Aine uống sữa xong, Hạ Phong cẩn trọng bế bé đi vài vòng quanh nhà để tiêu hoá, đứa trẻ này vừa ngoan lại rất ít khi quấy khóc. Một lúc sau, Hạ Phong trao Aine cho Kiều phu nhân bế vào phòng của bà cho bé ngủ sớm. Aine nở nụ cười tươi rói, vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn tạm biệt cô.
Cô đi vào trong bếp, Chí Kiên ngạc nhiên cất tiếng:
- Cô vào bếp làm gì nữa sao? Đến giờ nghỉ ngơi rồi mà.
Cô quay lại, công việc bếp núc đôi khi có chút thay đổi, không hẳn cứ luôn duy trì móc thời gian như mọi ngày:
- À, tôi vào bếp gói hoành thánh với dì Hạ.
Chí Kiên đứng dậy, bước về phía cô:
- Sao phải làm vào bây giờ?
Cô và Chí Kiên bước vào trong phòng ăn, trên bàn, dì Hạ đã bày sẵn những những nguyên liệu cần có. Hạ Phong từ tốn giải thích:
- Vì sáng mai mọi người sẽ dùng món súp hoành thánh. Nếu không gói sẵn hoàn thánh bây giờ thì sáng mai sẽ không thể làm kịp.
Sẵn tiện đang rảnh tay lai không có việc gì làm, Chí Kiên năng nổ, nhiệt tình:
- Vậy thì để tôi phụ cô và dì Hạ một tay.
Dì Hạ nghe vậy vội nói:
- Thôi con về phòng nghỉ ngơi đi, để dì và Hạ Phong làm được rồi.
Cô cũng cảm thấy ngại, dẫu sao cũng là thân phận cậu chủ và kẻ ở:
- Dì Hạ nói đúng, như vậy phiền anh lắm.
Chí Kiên ngồi hẳn xuống ghế, đưa tay cầm lấy lớp vỏ hoành thánh:
- Phiền gì chứ, tôi đang rảnh mà. Nào, chúng ta cùng nhau làm thôi.
Chí Kiên đặt một ít nhân thịt vào phần vỏ, dùng tay nắn nắn tạo hình, những tưởng dễ dàng, nhưng chưa gì đã bị thủng mất một lỗ:
- Sao nó mỏng manh vậy chứ? Tôi đã nhẹ tay lắm rồi.
Hạ Phong vừa định hướng dẫn Chí Kiên thì đã nhìn thấy Phúc Hiên từ ngoài phòng khách bước vào. Ngồi xuống cạnh Chí Kiên, cẩn trọng thị phạm trước:
- Em phải xoắn nhẹ thôi. Đây, thế này là được.
Người đàn ông ngày ngày đến công ty, miệt mài kinh doanh mà cũng thật khéo léo, tinh tế trong việc nấu nướng, hình mẫu lý tưởng của bao cô gái.
Chí Kiên mỉm cười trêu đùa:
- Anh cũng có hứng thú với chuyện bếp núc sao?
Phúc Hiên tỉ mỉ, khéo léo gói từng viên hoành thánh:
- Anh muốn giúp mọi người thôi. Dù sao cũng tối rồi, làm nhanh để nghỉ ngơi.
Bất chợt điện thoại Hạ Phong đặt trong phòng vang lên, cũng may cô cài chuông reo khá lớn nên mới nghe thấy văng vẳng. Linh cảm thấy chuyện gì đó không mấy tốt đẹp, cô vội vàng xin phép vào trong phòng nghe điện thoại.
Anh khẽ đưa mắt nhìn theo, chẳng rõ cuộc nói chuyện của Hạ Phong ra sao nhưng lại khá lâu, đến cả mọi người bên ngoài cũng có chút sốt ruột.
Đến khi cô quay trở ra, vẻ mặt buồn bã, suy tư thấy rõ. Ngồi xuống bàn, Hạ Phong không nói gì cả, lặng im đưa tay gói hoành thánh, khuôn mặt thất thần, chẳng còn một chút nét vô tư nào.
Anh nhìn cô, thái độ Hạ Phong không thể vô cớ mà tụt dốc không phanh đến vậy. Phúc Hiên nhỏ nhẹ cất lời, xem xét chuyện đã xảy ra với người con gái đang ngồi đối diện:
- Cô có chuyện gì sao?
Cô đưa mặt u buồn nhìn anh, trong lòng đang cố ghìm nước mắt, tỏ ra bình tĩnh đáp lời:
- Dạ không có gì.
Dì Hạ cũng nhận thấy rõ như ban ngày biểu hiện khác lạ của cô chỉ sau một cuộc điện thoại:
- Hạ Phong à, nếu con có chuyện gì khó khăn thì cứ nói ra, đừng giấu trong lòng.
Chí Kiên cũng thuận lời dì Hạ mà nói thêm:
- Dì Hạ nói đúng đó Hạ Phong.
Cô vẫn một mực khẳng định chắc nịch:
- Con không sao thật mà. Mọi người đừng bận lòng.
Bên ngoài cô tỏ ra mạnh mẽ, lời nói thẳng thừng bảo rằng bản thân vẫn ổn. Cô có thể nói dối bằng lời nói nhưng làm sao dối trong ánh mắt đang chất chứa đầy nỗi muộn phiền, âu lo. Anh biết hiện tại cô không muốn nói ra nên không hỏi thêm bất kỳ điều gì cả. Chuyện của cô vốn dĩ cũng chẳng liên quan đến anh, nhưng sao Phúc Hiên vẫn không thể ngừng để tâm đến cô gái này, đặc biệt khi thấy dường như cô đang gặp phải chuyện không vui.