Cô và Chí Kiên ngồi xuống ghế gỗ cạnh hồ bơi, cô kể rõ mọi chuyện cho ấy biết. Cách đây hai ngày, Nhật Mai gọi điện cho cô, nói rằng cô ấy và Phúc Hiên là bạn thân từ thời đại học. Do nhiều năm qua cô ấy đi du học nên cả hai không thể gặp nhau, vì muốn tạo bất ngờ cho Phúc Hiên, lại trùng hợp khi biết cô làm việc cho Kiều gia nên muốn nhờ cô tạo cơ hội để cô ấy và anh có thể gặp lại sau nhiều năm xa cách.
Chí Kiên nghe xong liền thở dài:
- Thật ra, chị Nhật Mai không chỉ từng là bạn của anh hai đâu. Nói đúng thì...chị ấy là người yêu cũ của anh Hiên.
Cô vì sốc nên lặng im, Nhật Mai không hề nói cô biết chuyện này, cô ấy chỉ bảo rằng hai người là bạn thân lâu ngày không gặp, cứ năn nỉ cô giúp đỡ, tạo cơ hội để cô ấy có thể gặp được Phúc Hiên, cho anh sự bất ngờ. Hạ Phong đã cố gắng nghĩ cách, nhờ anh đưa đến siêu thị, trên đường đi đã nhắn tin báo cho Nhật Mai biết. Sau đó ngỏ ý muốn vào quán uống nước để Nhật Mai có thể gặp anh. Cô hoàn toàn không biết chuyện Nhật Mai và anh từng là người yêu của nhau.
Cô lo lắng, nghĩ lại mới nhận thấy mình đã vô tình làm chuyện khiến anh không vui:
- Tôi thật sự không biết chuyện họ là người yêu cũ của nhau. Chắc bây giờ chú ấy giận tôi lắm.
Chí Kiên trấn an cô:
- Cô đừng lo lắng, anh hai không phải người để bụng đâu. Có lẽ lúc nãy anh ấy có chút không vui, ngày mai sẽ lại thường thôi.
Cô thầm nghĩ, rất nhiều người sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn, nhưng cách Nhật Mai không kể hết sự thật với cô và cả việc cô ấy chật vật tìm cách để có thể gặp được anh, lại thêm thái độ gay gắt của anh khi nãy, Hạ Phong có thể khẳng định hiện tại họ đối diện với nhau chẳng chút vui vẻ.
Sự tò mò khiến cô cất lời:
- Anh Kiên, anh có thể nói tôi biết lý do mà chú Hiên và chị Nhật Mai chia tay không?
Chí Kiên có chút nghĩ suy, nhưng với một cô gái ngây thơ lại nhẹ nhàng như Hạ Phong, anh ấy cũng chẳng ngại giải đáp:
- Cách đây ba năm, khi chị Nhật Mai đang ở Úc du học, vào thời điểm hai người yêu xa, chị ấy đã phản bội anh hai. Cú sốc ấy đã khiến anh hai rất đau lòng và không muốn gặp lại chị Nhật Mai nữa.
Càng biết nhiều thêm về những ẩn tình bên trong, Hạ Phong càng ngỡ ngàng, cứ như được đi từ bất ngờ này sang ngạc nhiên khác.
- Tôi không biết chuyện này. Tôi thật là...chắc chú ấy giận tôi lắm. Giờ phải làm sao đây? Có khi nào chú Hiên sẽ ghét tôi luôn không?
Chí Kiên nhẹ giọng, hết lời an ủi:
- Không đâu, cô yên tâm đi, tôi chắc chắn anh Hiên sẽ không giận cô đâu.
Cả cứ mãi suy nghĩ về chuyện mình đã làm, dù cô không biết rõ sự thật, cứ nghĩ mình làm vậy sẽ giúp được Nhật Mai và khiến anh vui vì khi có thể gặp lại người bạn cũ. Thảo nào từ lúc nhận lời giúp Nhật Mai, cô cứ thấy lo lắng, bối rối lại hồi hộp, giờ thì đã rõ, chỉ khổ là anh giận luôn cả cô.
——————————————
Nhật Mai trở về nhà, vừa đóng cửa phòng lại đã vội vứt mạnh túi xách lên giường. Ánh mắt tức tối, tâm trạng rơi xuống tận cùng của sự tồi tệ, hai luồng hình ảnh liên tục xuất hiện, chiếm trọn lấy tâm trí cô ấy. Những ký ức của quá khứ, ngày Nhật Mai và Phúc Hiên còn hạnh phúc bên nhau, lại đan xem hình ảnh công ty Vũ Thị ngày còn thịnh vượng nay lại dần sa sút mà sắp đi đến con đường phá sản. Tình yêu và công việc, phải chăng cô ấy đều thất bại? Nhật Mai càng nghĩ đến lại càng đau lòng, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹn, tâm trí hỗn loạn.
Nhật Mai đảo mắt nhìn căn phòng, bất giác giơ tay lên hất đổ toàn bộ đồ vật được đặt trên bàn và cả trên kệ. Mọi đồ vật rơi rớt ngổn ngang, những thứ bằng thuỷ tinh va chạm vào mặt sàn đổ bể, mảnh vỡ văng tung toé. Nước mắt Nhật Mai vô thức rơi, ướt đẫm đôi gò má. Cô ấy la hét trong nỗi tuyệt vọng, dày vò của chính mình:
- Phúc Hiên, anh thật tàn nhẫn. Tạo sao không thể cho em thêm một cơ hội, em đã hối hận lắm rồi mà.
- Anh nói muốn em chứng minh khả năng, chẳng khác nào bảo em xây lâu đài trên cát. Tại sao anh lại cạn tình cạn nghĩa đến vậy chứ?
m thanh đồ đạc rơi loạn xạ, Nhật Mai cầm lấy chậu hoa nhỏ trên bàn, chọi thẳng tay vào bức tường đối diện khiến nó bể nát, đất cát tan tành. Mọi người ở phía ngoài hốt hoảng.
Tiếng đập cửa vang lên:
- Có chuyện gì vậy Nhật Mai?
Ngay sau đó, bà Mai Hiền Doanh và Vũ tổng mở cửa bước vào. Nhìn cảnh tượng hỗn độn, đồ vật bừa bộn trên đất, bà ấy đưa đôi mắt sững sờ nhìn Nhật Mai đang ngồi trên đất, đưa tay ôm lấy hai chân mà gục mặt khóc nức nở:
- Nhật Mai à, con sao vậy?
Những người giúp việc cũng lo lắng mà rón rén đứng trước cửa phòng Nhật Mai xem tình hình. Bà ấy bước đến cạnh cô gái đang khóc nấc từng hồi, đưa tay vuốt vuốt cánh tay Nhật Mai:
- Có chuyện gì vậy con, bình tĩnh nói mẹ biết đi.
Vũ tổng quay ra phía ngoài cửa, khoác khoác tay ra hiệu cho những người làm tránh mặt đi để không làm Nhật Mai thêm kích động.
Cô ấy ôm chầm lấy bà Mai Hiền Doanh mà thút thít:
- Mẹ à, anh Hiên… anh ấy không cần con nữa...đã vậy… anh ấy còn thẳng tay muốn mua lại Vũ Thị.
Vũ tổng thở dài, có chút khó chịu vì hành động quá kích và thái độ thiếu cứng rắn của Nhật Mai:
- Nếu là những chuyện đó thì con có cần đập phá và la hét như vậy không?
Bà Mai Hiền Doanh lập tức cau mày, vẻ mặt trách móc pha chút bực bội mà ngước nhìn chồng mình:
- Tâm trạng con đang không tốt, anh chẳng an ủi thì thôi, cớ gì nói mấy lời phũ phàng như vậy?
Vũ tổng là người khô khan trong lời nói, ông ấy không mấy tinh tế để dỗ dành con cái, cũng chẳng chịu được sự khóc lóc ỉ ôi, kinh động đến cả nhà.
- Anh chỉ muốn Nhật Mai suy nghĩ chín chắn hơn thôi.
Ông ấy nhìn Nhật Mai, lời nói thẳng thừng vì muốn con gái thức tỉnh:
- Phúc Hiên và con đã chia tay nhiều năm rồi, nếu có thể hàn gắn thì đã quay lại từ lâu. Con tỉnh táo lại đi. Còn chuyện công ty, nếu Vũ Thị không thể trụ vững được, đồng nghĩa với việc chúng ta phải chấp nhận thất bại. Nếu nhìn một cách tích cực, sáp nhập Vũ Thị vào tập đoàn Maris là cứu cánh duy nhất và tốt nhất...
Nhật Mai bỗng bịt tay lại, kích động mà hét lớn:
- Ba đừng nói nữa! Ba chẳng hiểu con gì cả! Ba mau ra ngoài đi, đi đi!
Vũ tổng có chút giận dữ, giọng nói quát lớn:
- Nhật Mai, con dám đuổi cả ba sao?
Bà Mai Hiền Doanh rối trí, hậm hực nhìn Vũ tổng:
- Bây giờ Nhật Mai không được bình tĩnh, anh còn đứng đó trách móc. Không an ủi được lời nào thì mau ra ngoài đi, nhanh lên.
Vũ tổng không muốn đôi co, quay lưng bước thẳng ra ngoài. Mai Hiền Doanh liên tục an ủi, trấn an con gái đang khóc lóc nức nở trong lòng:
- Thôi nín đi con. Chuyện đâu còn có đó, từ từ sẽ tìm được hướng giải quyết.
—————————————
Sáng hôm sau, cô vừa dọn bữa ăn lên bàn, vừa liên tục đưa mắt nhìn anh. Trông anh lạnh lùng lại chẳng mấy vui vẻ, còn chẳng nhìn cô dù chỉ lướt mắt qua một giây.
Cô thở dài trong lòng, lần này chắc là bị anh giận lắm đây, muốn xin lỗi làm lành nhưng chẳng biết phải làm thế nào.
Từ sáng đến chiều, cô cứ thẫn thờ, làm công việc mà đầu óc lại không ngừng nghĩ về chuyện bị anh giận, nếu anh cứ như vậy với cô thì cảm giác tội lỗi lẫn khó chịu trong lòng làm sao có thể vơi hết được. Càng nghĩ càng rối, từ nhỏ đến lớn, Hạ Phong chưa từng làm ai phiền lòng hay buồn bã vì cô, không ngờ bây giờ người giận cô cũng chính là người cô xem như ơn nhân, cảm giác khó chịu đến ngột ngạt.
Đang thái cà rốt mà cô lo nghĩ đến chẳng quan sát thao tác, tay phải đều đều đưa dao lên xuống. Bất chợt đau đớn ập đến khiến cô giật bắn cả người.
- y da.
Dì Hạ nghe giọng cô thốt lên liền quay sang rồi hoảng hốt:
- Hạ Phong con sao vậy?
Cô vô tình cắt dao trúng ngón tay, máu tuôn không ngừng, nhỏ cả xuống mặt thớt. Cô vội đưa tay vào vòi xả nước, dì Hạ nhanh chóng đi lấy bông băng.
Giúp cô băng vết thương, dì Hạ có chút lo lắng:
- Sao con sơ ý vậy? Vết cắt khá sâu đó.
Cô mỉm cười:
- Con không sao đâu. Cám ơn dì.
Hạ Phong là một cô gái sống kham khổ, chịu đựng thiếu thốn về cả vật chất lẫn tình thương từ nhỏ, cô còn ra đời kiếm từ rất sớm, vết thương này đối với cô vốn dĩ chẳng có nghĩa lý gì. Chuyện khiến cô lo âu chính là sự hờn giận của anh đối với mình.