Dịu Dàng Trao Mỗi Em

Chương 22: Va quẹt bất ngờ






Đến chiều anh trở về, trong bữa cơm, cô bưng dĩa thức ăn đặt lên bàn, Kiều phu nhân tinh ý liền cất lời:

- Tay con bị làm sao vậy Hạ Phong?

Anh nghe vậy liền đưa mắt nhìn cô, Chí Kiên cũng vội dặm thêm lời để khiến Phúc Hiên phải chú ý:

- Cô bị đứt tay à? Không sao chứ?

Cô vội giấu bàn tay bị thương ra phía sau:

- Dạ không sao. Chỉ là con sơ ý trong lúc thái rau củ thôi. Con xin phép vào trong bếp dọn dẹp. Anh im lặng không nói gì nhưng ánh mắt lại tinh tế quan sát hành động của cô.

Lúc sáng vừa mới nhận được lương, Kiều phu nhân nói từ đây về sau cô sẽ được trả lương vào đầu tháng. Hạ Phong vui mừng khi nhận được tháng lương đầu tiên, với cô đây là số tiền cao ngất ngưởng mà cô được cầm lấy trong đời.

Hạ Phong muốn nhanh chóng gửi tiền về cho cô nhi viện. Cô chỉ biết mỗi hình thức gửi qua bưu điện, lúc tìm địa chỉ đến Kiều gia, cô từng nhìn thấy một bưu điện ở gần đây, hoạt động đến bảy giờ tối mỗi ngày.

Làm xong việc, cô nhanh chóng khẩn trương xin ra khỏi nhà. Đi ngang qua phòng khách, Phúc Hiên đang ngồi xem tivi cùng Chí Kiên nhìn thấy cô vội vội vàng vàng thì có chút tò mò.

Kiên cất tiếng hỏi:

- Cô đi đâu vậy?

Hạ Phong khựng bước:

- Tôi đến bưu điện một lát. Tôi xin phép.

Cô vội rời đi, nhanh đến mức Chí Kiên chưa kịp nói thêm câu nào.

Anh nhìn cô, rõ ràng lúc nãy cũng muốn mở lời hỏi han mà lại chỉ biết im lặng. Chí Kiên nhận thấy giữa anh và cô vẫn còn chút lấn cấn, muốn giải quyết vấn đề cần tìm hiểu rõ ngọn ngành.

- Anh hai, anh còn giận Hạ Phong sao?

Anh có chút ngạc nhiên:

- Sao em lại hỏi như vậy?

Kiên thẳng thắng chẳng chút chần chừ, kể rõ mối quan giữa cô và Nhật Mai cũng như việc cô vô tình khiến anh không được vui:

- Em đã nghe Hạ Phong kể lại rồi. Cô ấy không biết chuyện anh và chị Nhật Mai là người yêu cũ của nhau. Chị Nhật Mai bảo rằng anh và chị ấy là bạn học cũ nhiều năm chưa gặp và thuyết phục Hạ Phong giúp cô ấy tạo cơ hội để có cuộc gặp bất ngờ dành cho anh. Từ hôm qua tới giờ, Hạ Phong đã rất lo lắng vì anh giận cô ấy.

Phúc Hiên hơi nhíu mày, cảm giác lúc này cứ như mình là người có lỗi vì nghĩ oan cho Hạ Phong:

- Anh không giận cô ấy, chỉ là không muốn cô ấy phí sức vào những chuyện vốn dĩ không thể.

Chí Kiên nhẹ lòng, trút bỏ được bận tâm từ hôm qua đến giờ:

- Vậy là tốt rồi. Em thấy từ hôm tới giờ cô ấy cứ buồn buồn vì chuyện của anh.

Cô vào bưu điện gửi tiền xong thì ra về, trong lòng mừng rỡ khi nghĩ đến hình ảnh và mọi người nhận được số tiền từ tháng lương đầu tiên mà cô kiếm được ở Nam Tô.

Đang bon bon trên chiếc xe đạp xanh, chạy lướt qua một nhà hàng. Bất chợt từ xa, người đàn ông như đang say xỉn, đến cả mũ bảo hiểm cũng chẳng đội. Hắn lái xe máy lạng lách, đánh võng tứ phía chẳng giống người tỉnh táo. Gương mặt đỏ bừng bừng, đầu gật gù đúng chất của kẻ say khướt.

Hạ Phong nhìn thấy hắn chạy ngược chiều, điều khiển hướng xe sát về phía lề đường thì thảng thốt, cô không kịp suy nghĩ đến chuyện ứng phó thì đã nghe thấy một tiếng "Rầm" lớn, cảnh vật trước mắt đảo ngược. Cả người ê ẩm, trong sự mờ mịt của cảnh vật trước mắt khi bản thân vẫn chưa kịp bình tĩnh, Hạ Phong nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông mặc vest chỉnh tề chạy đến đỡ chiếc xe đạp đang đè lên chân cô, dựng xe lên, người đó sốt sắng hỏi han:

- Cô có sao không?

Hạ Phong định thần lại, cất lời trong hoang mang, đầu óc vẫn còn quay cuồng:

- Tôi không sao, cám ơn.

Người đó nhiệt tình, cẩn trọng chạm vào tay cô:

- Cô đứng dậy được không? Tôi đỡ cô.

Gắng gượng đau đớn, cô đứng dậy, nhưng cổ chân trái bị nhức nhối khiến cô loạng choạng, may mà được người tốt bụng kia níu lại.

Cô đưa mắt nhìn anh ta và đảo ánh nhìn xung quanh:

- Cám ơn anh. Mà...người vừa tông vào tôi...

Người kia liền đáp:

- Không có gì đâu. Tôi đang đứng trước cổng nhà hàng thì thấy tai nạn nên giúp đỡ thôi. Lúc hắn tông cô ngã, hắn đã kịp chống chân giữ thăng bằng và tiếp tục lái xe rời đi rồi.

Cô thở dài, không thấy kẻ gây ra tai nạn nên cô có chút thắc mắc, nhưng dù có tóm được hắn thì Hạ Phong cũng chẳng buồn bắt đền. Coi như mình xui rủi, gặp phải người thiếu ý thức thì cũng đành chịu.

Chân cô đau rát, cúi người nhìn xuống thì phát hiện phần vải ở đầu gối phải đã bị rách do ma sát với mặt đường. Người kia tận tâm giúp đỡ người gặp nạn trước mắt:

- Cô ổn không? Nhà cô ở đâu? Hay là tôi gọi taxi đưa cô về?

Cô vội chối từ, thái độ mạnh mẽ không chút uỷ mị:

- Tôi không sao, tôi vẫn ổn. Cám ơn anh.

Bất chợt người kia nắm lấy tay trái của cô, Hạ Phong chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói của người này khẩn trương đầy quan tâm:

- Tay cô đang chảy máu kìa.

Cô nhìn kỹ lại, một bên bàn tay ở từ dưới ngón út va quẹt với mặt đường nên bị trầy xước đến rướm máu.

- Tôi không sao.

Người đàn ông nhanh chóng lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay, băng tạm vết thương để cầm máu.

Cô nhìn vào bảng tên chức danh đeo phía trên túi áo bên ngực trái của anh ta "Tổng giám đốc Trình Khang Triết".

Vừa tỉ mỉ dùng khăn tay băng vết thương cầm máu, Khang Triết vừa nói:

- Tôi nghĩ cô nên đến bệnh viện kiểm tra.

Cô vội đáp:

- Không cần đâu, chỉ là chút vết thương ngoài da. Thật sự cám ơn anh.

Vừa lúc đó, một người từ trong cổng nhà hàng chạy về phía Khang Triết cất lời:

- Trình tổng à, đối tác đã đến cả rồi, mời Trình tổng vào trong để chúng ta bắt đầu bữa tiệc.

Khang Triết gật đầu:

- Tôi biết rồi. Cậu vào trước đi, tôi sẽ vào ngay.

Người nhân viên kia trở vào trong nhà hàng, Khang Triết quay người lại, vừa định cất lời đã chẳng còn thấy người đâu cả.

- Cô ấy...đi rồi sao?

Anh ấy đứng lặng người, đánh mặt nhìn quanh đoạn đường vắng, người con gái xinh đẹp này rời đi nhanh chóng đến ngỡ ngàng.

Nhân lúc Khang Triết nói chuyện với người đàn ông kia, Hạ Phong đã rời đi vì không muốn làm phiền đến người khác. Hơn nữa, cô phải nhanh chóng trở về Kiều gia.

———————————————

Đến cổng villa, dì Liên giúp việc ra mở cổng cho cô, thấy cô đi khập khiễng, bước thấp bước cao, dì Liên vội đỡ lấy Hạ Phong:

- Con bị sao vậy Hạ Phong?

Cô gắng gượng bước đi, bản thân cô cũng không hiểu sao mình có thể về được đến tận nhà.

- Con bị tông xe.

Dì Liên lo lắng:

- Ấy chết, con ổn không?

Cô đẩy chiếc xe đạp vào sân, đau đớn quá nên ngồi bẹp xuống bậc thềm trước cửa nhà.

- Con ổn mà. Con ngồi nghỉ một lát sẽ đỡ hơn thôi. Dì giúp con cất xe đạp được không dì?

Dì Liên gật đầu:

- Được rồi, để dì cất cho.

Cô thở một hơi rầu rĩ, lúc mới té ngã còn chưa đau lắm, đi một đoạn về nhà thấm mệt, ngồi xuống bắt đầu cảm nhận rõ cơn đau. Hạ Phong gắng gượng ngồi dậy, cổ chân trái của cô chẳng rõ do bong gân hay bị trật khớp mà lại đau nhói khiến cô phải bước đi lọt chọt.

Co nhẹ chân bị đau lên, cô đưa tay vịnh vào cây cột, cố sức di chuyển thân mình đau nhức vào nhà.

Chưa kịp bước đi cô đã nhìn thấy anh từ trong nhà đi ra. Anh thấy cô đi khá lâu vẫn chưa về, muốn gọi điện hỏi nhưng lại không có số điện thoại của cô, phần vì cũng ngại. Đang ngồi trên phòng, vô tình nhìn ra cửa sổ ngay hướng cổng villa, trông thấy cô đã về, quan sát kỹ lại thấy dáng vẻ cô đi có chút khác thường nên anh vội xuống xem sao.

Nhưng tay cô vừa buông ra khỏi cây cột thì cơ thể lập tức chao đảo vì đứng không vững. Chưa kịp định thần đã nhìn thấy anh bước nhanh đến đỡ lấy mình, anh nhìn thấy tay cô bị thương, cả khuỷu tay cũng trầy xước đến chảy máu.

Anh nhíu mày nhìn cô:

- Sao cô lại thương như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?