Dường như Nhật Mai đã nghĩ ra cách để có thể gặp được anh. Từ sau lần đến Kiều gia nấu nướng nhằm lấy lòng mọi người nhưng rồi cũng chỉ nhận được sự phớt lờ, thờ ơ từ anh khiến cô ấy không còn đủ dũng khí đến đó nữa.
Với tay lấy bình nước, cô ấy thở một hơi lười biếng:
- Lại hết nước nữa rồi.
Nhật Mai bước xuống lầu, đi ngang qua phòng làm việc của mẹ mình, bà Mai Hiền Doanh, tổng giám đốc một toà biên soạn báo chí lớn nhất nhì trong nước, người điều hành trụ sở chính ở Nam Tô.
Âm thanh trong phòng có chút to tiếng, Nhật Mai không nhịn được tò mò, áp tai sát cửa lắng nghe, dường như bà ấy đang nói chuyện điện thoại. Giọng nói tức tối của người đàn bà ấy vang lên văng vẳng, âm điệu rõ mồn một sự không hài lòng:
- Cái gì chứ? Một ngày nữa là phải ra số báo mới rồi, đến giờ các người vẫn chưa săn được tin tức nào khác của Triệu Nghi Thuần. Các người muốn tôi tức điên lên hả?
- Đủ rồi, cái tôi cần là kết quả, kết quả nghe rõ chưa?
- Tôi không tin giữa bà ta và gã đạo diễn họ Phùng kia không có gì với nhau! Tiếp tục săn tin, không được lơ là, nhất cử nhất động của bà ta đều cần phải theo sát.
Một lúc sau, cuộc điện thoại kết thúc, Nhật Mai ngao ngán vừa bước vào bếp lấy nước vừa lẩm bẩm một mình:
- Tại sao mẹ cứ phải nhọc công săn tin, bới móc đời tư của Triệu Nghi Thuần làm gì? Thật không hiểu nỗi, diễn viên nổi tiếng cũng là con người mà. Ai lại chẳng muốn được riêng tư.
———————————
Ba ngày sau,
Trong bữa cơm chiều, cô vừa dọn thức ăn lên bàn vừa không ngừng bối rối, băn khoăn. Đưa mắt nhìn anh, Hạ Phong cảm thấy hồi hợp lẫn lo lắng. Đợi đến khi mọi người dùng bữa xong, cô rón rén bước đến nói nhỏ với anh:
- Chú à, tôi có việc này muốn...muốn nhờ chú.
Anh đang ngồi ngắm cảnh hồ bơi, gió nhẹ lại thoáng đãng, anh đưa mắt nhìn cô:
- Chuyện gì? Cô nói đi.
Cô hơi ngập ngừng, dù cố tỏ ra bình tâm vẫn cảm thấy hoang mang:
- Chú có thể đưa tôi đi siêu thị mua ít đồ được không? Xe đạp của tôi bị bể bánh rồi.
Anh không chút chần chừ, cũng chẳng do dự:
- Bây giờ luôn sao?
Cô gật đầu, anh đứng dậy đi lấy xe, cả cô cũng không nghĩ anh dễ dàng chấp thuận đến vậy. Ngồi trên xe, cô cẩn trọng lấy điện thoại ra, dường như là đang soạn tin nhắn.
Đến nơi, cô lựa đồ, anh im lặng đẩy xe đi theo phía sau, xem ra người chủ có tâm nhất là đây. Lúc mua xong, anh còn xách giúp cô, ánh mắt Hạ Phong nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đi ngang qua một quán cafe trong siêu thị, cô khựng bước, anh ngạc nhiên quay lại nhìn cô:
- Cô sao vậy?
Hạ Phong có chút khó khăn mới có thể mở lời:
- Chú à, tôi muốn vào trong đó uống nước một lát có được không?
Anh khẽ nhíu mày, tuy quen biết cô không quá lâu, nhưng anh cảm thấy hôm nay cô rất lạ, cử chỉ lẫn lời nói thiếu mất sự tự nhiên, cứ như đang cố gượng ép.
- Được, nếu cô muốn.
Vừa ngồi xuống, chưa kịp gọi nước, cô đã nhanh nhảu nói:
- Chú gọi nước trước đi. Tôi đi vệ sinh một lát.
Hành động khác lạ của cô không thể qua được ánh mắt tinh tế của anh. Hạ Phong rời đi được vài phút, từ phía ngoài cửa, Nhật Mai đã bước vào, cô ấy mỉm cười như chỉ tình cờ gặp mặt mà bước đến chỗ anh:
- Anh Hiên, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Anh không tỏ ra bất kỳ thái độ nào, chỉ cất lời qua loa:
- Chào em.
Nhật Mai nhìn vào vị trí ghế trống:
- Em ngồi ở đây được chứ.
Anh không nghĩ ngợi liền đáp:
- Xin lỗi em, chỗ đó đã có người rồi.
Cô ấy không hỏi lại người kia là ai, dường như Nhật Mai đã biết rõ từ trước.
- Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, em ngồi một lát thôi.
Anh im lặng, kiệm lời đến lạnh lẽo. Nhưng vì tình cảm nhọc nhằn đã đổ vỡ, vì lỗi lầm trong quá khứ của mình, Nhật Mai đã trút bỏ mọi tôn nghiêm, tự cao khi ở trước mặt anh. Cốt ý muốn hàn gắn, lòng vì còn yêu, nhưng đối với anh, phản bội là lỗi lầm mà cả đời anh cũng không thể tha thứ để bắt đầu lại.
Nhật Mai ngồi xuống, biết rõ anh luôn muốn né tránh mình, cô ấy vào thẳng vấn đề:
- Anh à, chuyện tập đoàn Maris muốn mua lại Vũ Thị, em...em xin anh, đừng làm vậy có được không?
Anh nhìn thẳng vào mắt của Nhật Mai, chuyện cần làm rõ, dù tổn thương cũng phải chấp nhận:
- Nếu Vũ Thị không thể chối chọi được trong thời gian sắp tới thì việc sáp nhập vào tập đoàn Maris sẽ là một giải pháp tốt nhất để Vũ Thị duy trì hoạt động với diện mạo mới.
Ánh mắt anh cương quyết, thẳng thắn trong công việc, ranh giới tình lý phân định rõ ràng.
Nhật Mai thốt lên trong ngỡ ngàng, hụt hẫng:
- Diện mạo mới? Anh muốn thay đổi thương hiệu Vũ Thị. Phúc Hiên, anh thật sự cạn tình đến mức dồn ép gia nghiệp Vũ gia đến bước đường cùng sao?
Trong công việc, trước khi đưa ra bất kỳ quyết định quan trọng nào, anh đều suy nghĩ rất kỹ. Lần này cũng vậy, một khi đã quyết thì sẽ khó bề thay đổi.
- Anh không dồn ép bất kỳ ai cả. Thương trường như chiến trường. Nếu em muốn bảo toàn thương hiệu Vũ Thị, vậy hãy chứng minh rằng em có đủ khả năng để vực dậy công ty.
Anh không chần chừ thêm một giây nào cả, đứng dậy bước ra khỏi quán, vừa đảo mắt nhìn xung quanh đã thấy Hạ Phong đứng khép nép ở một góc khuất. Anh xăm xăm bước lại, kéo tay cô khiến cô giật cả mình:
- Về thôi.
Trong anh có chút khó chịu thì phải, cô liên tục bước theo anh, miệng không ngừng hỏi:
- Chú à, có chuyện gì sao?
Anh im lặng không đáp lời, vẻ mặt cau có này khiến cô lo lắng lẫn sợ sệt. Suốt đoạn đường về nhà, anh không nói bất kỳ điều gì. Đến khi vừa xuống xe, anh nhìn cô, buông nhẹ một câu, lời nói không nạt nộ, nhưng ánh mắt và thái độ lại chẳng hề dễ chịu:
- Cô đừng xen vào chuyện của tôi.
Cô hoảng hốt, chân run đến mức như muốn đứng không vững:
- Chú nói vậy là sao?
Anh buông một câu trước khi bước vào trong:
- Chuyện tôi gặp Nhật Mai không phải là trùng hợp, cô biết rõ mà.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, với thái độ như vậy, rõ ràng là anh đang giận cô rồi. Anh bước vào trong nhà, vừa hay Chí Kiên đang định đi ra sân, vô tình nhìn thấy anh và cô đang chút chuyện gì đó chẳng lành. Anh bước lướt qua Chí Kiên, anh ấy cất lời:
- Có chuyện gì sao anh hai?
Anh điềm đạm:
- Không có gì cả.
Cứ thế anh trở về phòng, chẳng đoái hoài tới cảm xúc khó xử, lo âu của cô gái nhỏ đứng phía sau.
Thật ra, buổi tối ngày cô gặp Nhật Mai ở quán cafe, sau khi xong việc ở ngân hàng, anh đã quay trở lại để chờ và đưa cô về. Vừa lúc đến quán thì cũng nhìn thấy cô bước vào một chiếc ôtô. Nhìn lướt qua biển số anh liền nhận ra đó chính là xe của Nhật Mai. Tuy không biết vì sao cô và Nhật Mai quen biết nhau, nhưng anh cũng không muốn đào bới sâu hơn, lẳng lặng vờ như chẳng nhìn thấy gì cả.
Trông biểu hiện của cô từ lúc nhờ anh chở đi siêu thị đến việc anh gặp Nhật Mai ở quán cafe, anh đủ tinh ý để nhận ra đây là một sự sắp xếp.
Hạ Phong nghĩ rằng anh đang rất giận mình, muốn chạy theo xin lỗi nhưng lại không đủ can đảm.
Chí Kiên bước đến trước mặt cô:
- Hạ Phong, cô và anh Hiên có chuyện gì sao? Lúc nãy tôi vô tình nghe thấy...
Cô rủ rũ, vẻ mặt lo nghĩ, bối rối:
- Tôi...tôi chỉ muốn giúp người bạn thân cũ được gặp lại chú ấy thôi mà.
Chí Kiên nhíu mày thắc mắc:
- Bạn cũ, cô biết cả bạn của anh hai sao? Là ai vậy?
Cô liền đáp:
- Là chị Nhật Mai, anh có biết chị ấy không?