Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 75: Người chồng này của em đâu phải chỉ để trang trí




Mộc Uyển Đình gật gật rồi lại nghĩ nghĩ một lúc nói: " Vậy anh có giận em nữa không?"

" Anh cảm thấy giận bản thân mình." Khi nói ra lời này trên mặt Mạc Thiên Vũ không giấu được vẻ bất lực cùng xót xa. Anh liếc mắt nhìn Mộc Uyển Đình một cái, thận trọng đánh giá cô rồi lại nói tiếp: “Ai cũng nói thứ anh không thiếu chính là tiền nhưng vợ anh vẫn phải bán mạng làm việc. Đến vợ mình còn không thể lo được, em nói xem anh trở thành loại đàn ông gì rồi. Như vậy có phải là đáng giận lắm không?”

Cuối cùng Mộc Uyển Đình cũng hiểu ý tứ trong lời nói của anh, trước giờ cô chỉ nghĩ sẽ phấn đấu chưa từng đặt mình vào vị trí của anh để cảm nhận. Thì ra không đơn giản chỉ là chọc giận anh mà còn là làm tổn thương anh.

Trong lòng áy náy gấp bội, cô ngước mắt nhìn anh nhưng lại không biết nói gì.

Mạc Thiên Vũ nhìn từ trên cao xuống thu hết biểu cảm của cô vào mắt, nhận thấy đây là thời điểm thích hợp để hành động.

" Đợi anh một chút"

Lần này Mạc Thiên Vũ rời đi không lâu, tới khi quay lại mang theo một tập hồ sơ đưa cho Mộc Uyển Đình.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Vừa đọc vài chữ cô liền kinh ngạc nhìn anh. " Hợp đồng chuyển nhượng tài sản nghĩa là sao?"

Khác với Mộc Uyển Đình, lúc này Mạc Thiên Vũ lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói:

" Thật ra năm đó anh cho rằng em thích cậu bạn Trần Tuấn kia nên sau khi tốt nghiệp anh không muốn về nước mà cùng mấy người bạn góp vốn mở công ty. Dự tính là sẽ dùng công ty đó để làm quà tặng khi em kết hôn. Gia thế nhà Trần Tuấn cũng không phải hạng tầm thường, mang theo một công ty làm của hồi môn như vậy bọn họ mới không thể bắt nạt em. Trong tay em có tiền sau này có cãi nhau với cậu ta cũng sẽ không bị yếu thế."

" Cuối cùng khi về nước lại nghe được Nhan Thiên kiều nói em không thích Trần Tuấn, anh nghĩ là anh vẫn còn cơ hội vì vậy đã gom hết tiền mua lại cổ phần của mấy người bạn, dứt khoát đổi tên công ty thành Diamond Đình Vũ."

" Lúc trước một phần vì em nói chưa muốn trở lại làm nhà thiết kế, một phần vì thấy em làm việc ở tòa soạn khá vui vẻ nên anh không nói tới chuyện này. Còn bây giờ em đã nghỉ việc ở tòa soạn, cũng đã kết hôn. Đến lúc tặng quà cưới cho em rồi."

Mộc Uyển Đình ngây người một hồi lâu mới có thể tiêu hóa được mấy lời của Mạc Thiên Vũ. Những năm anh ở nước ngoài không một lời hỏi han tới cô nhưng lại âm thầm lo tính tương lai cho cô, còn lo sợ cô gả đi chịu ấm ức mà không tiếc bỏ ra thời gian cùng công sức trải thảm hoa chờ cô bước. Vì một chút niềm vui của cô mà sẵn lòng để công việc vắt kiệt thời gian của mình.

Hốc mắt đỏ dần lên, Mộc Uyển Đình không kìm được cảm xúc mà nức nở: “Sao lại đối với em tốt như vậy”

Mạc Thiên Vũ cong môi cười, đưa tay lau đi những chuỗi chân châu long lanh đang lăn dài trên má cô, lại ôm cô vào lòng.

" Ngốc, Không tốt với vợ mình thì nên tốt với ai đây?"

" Lúc chiều về anh đã gọi luật sư làm việc rồi. Đây là tài sản riêng của anh, không liên quan tới bố mẹ, càng không liên quan tới gia sản nhà họ Mạc. Em chỉ cần kí tên nhận là hoàn tất thủ tục pháp lý."

Mộc Uyển Đình chôn mặt trong lồng ngực anh thấp giọng: " Anh vì chuyện này nên về muộn."

" Phải, không vì chuyện này thì còn có thể là vì chuyện gì?"

" Em nghĩ anh muốn bỏ mặc em."

Mạc Thiên Vũ vỗ vỗ lên lưng cô trấn an: " Đừng suy nghĩ bậy bạ, anh không muốn chịu tội oan đâu."

" Anh, Tiền tiết kiệm của em cộng với tiền thưởng từ cuộc thi thiết kế năm ngoái em đã có rất nhiều tiền rồi, có thể không nhận công ty này không?"

Mạc Thiên Vũ buông tay, nhìn cô nghiêm túc nói: " Không được. Đây là quà cưới của em, nhất định em phải nhận. Hơn nữa công việc của Thiên Mạc rất nhiều, nếu phụ trách thêm cả Diamond Đình Vũ anh sẽ rất mệt. Chỉ có thể giao lại Diamond Đình Vũ cho em."

" Nhưng em không biết quản lí công ty."

" Không sao, người chồng này của em đâu phải chỉ để trang trí. Anh sẽ giúp em, thời gian đầu sẽ hơi vất vả, sau này em sẽ làm tốt."

Cuối cùng dưới sự thúc giục của Mạc Thiên Vũ, Mộc Uyển Đình chỉ có thể cầm bút ký tên. Sau khi cất tập hồ sơ, anh mới nhớ tới cốc sữa trên bàn.

" Nguội hết rồi, anh đi pha cốc khác cho em."

" Không cần, vẫn có thể uống được, đừng lãng phí." Mộc Uyển Đình vừa nói vừa giữ Mạc Thiên Vũ lại. Anh ra khỏi nhà từ sáng sớm, cả ngày chạy tới chạy lui, còn bị cô chọc tức chắc hẳn giờ này đã mệt lắm rồi. Cô không muốn gây thêm nhọc nhằn cho anh vì vậy mà đón lấy cốc sữa trong tay anh để uống. Có điều vừa nuốt vào được một ngụm cả người liền cảm thấy khó chịu, cố nhịn nuốt thêm một ngụm nữa, kết quả ngay cả mấy miếng cơm trắng vừa vất vả nuốt vào cũng không thể ở lại cùng cô.