Đêm hôm đó Mạc Thiên Vũ ôm Mộc Uyển Đình trong lòng, mở lời thăm dò.
" Uyển Đình, chúng ta tổ chức hôn lễ được không?"
Đã không ít lần anh đề cập tới chuyện này, cô biết tâm ý của anh, chỉ là anh chiều theo ý cô nên vẫn luôn chờ đợi.
Hiện tại công việc của cô cũng xem như có được chút thành quả, cũng có chút mặt mũi trong ngành thiết kế trang sức, hơn nữa em bé đã đến, cũng không thể trì hoãn mãi được. Cô chôn mặt trong lồng ngực anh nhẹ giọng: “Nghe theo anh.”
Cuối cùng cũng chờ được câu trả lời mong đợi, khóe môi Mặc Thiên Vũ khẽ cong lên.
" Tối mai về chúng ta sẽ nói chuyện với bố mẹ."
" Vâng ạ"
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Mạc Thiên Vũ trở về phòng thay đồ như mọi ngày, chỉ là thời điểm anh vừa bước ra khỏi phòng liền bắt gặp vẻ mặt chấn kinh của Đào Diệp Vân.
" Mẹ… sao mẹ lại lên đây?"
Mặc dù Mạc Thiên Vũ đã nói sức khoẻ của Mộc Uyển Đình vẫn ổn nhưng Đào Diệp Vân luôn cho rằng Mộc Uyển Đình đang có chuyện gì đó khó nói, sợ rằng cô phải chịu ấm ức bên ngoài vì vậy mà tranh thủ thời gian cô chưa đi làm, muốn lên nói chuyện riệng với cô một chút. Không ngờ tới lại bắt gặp cảnh tượng này.
Mới sáng sớm, trên người Mạc Thiên Vũ vẫn là bộ đồ ngủ, tóc còn hơi rối, người bình thường nào cũng có thể nhận ra đây là dáng vẻ của người vừa tỉnh giấc.
Đào Diệp Vân chấn kinh, đến nói cũng ngắt quãng.
" Con… tại sao… tại sao lại đi ra từ đây?"
Nghĩ tới Mộc Uyển Đình đã chịu công khai mối quan hệ của bọn họ. Không còn phải che đậy gì, Mạc Thiên Vũ đứng trước mặt Đào Diệp Vân không nhanh không chậm đáp lời.
" Con đi ra từ phòng vợ mình thì có làm sao?"
Như không tin vào thính lực của mình, Đào Diệp Vân nghi hoặc hỏi lại. " Con vừa nói gì?"
" Ý con là mẹ có con dâu rồi ạ."
" Mạc Thiên Nhược, anh mau lên đây cho em."
Sau tiếng hét của Đào Diệp Vân, kết quả là bữa sáng còn chưa kịp ăn đã có một cuộc họp gia đình gấp.
Cả Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân cùng nhìn Mạc Thiên Vũ bằng ánh mắt sắc nhọn. Ngữ khí tràn đầy giận dữ.
" Con giải thích đi chuyện này là sao? Không phải trước giờ vẫn luôn muốn kết hôn cùng đứa con gái nhà họ Lâm kia à."
" Con thấy Uyển Đình dễ bắt nạt nên cố ý làm khó con bé đúng không?"
" Là con nhân lúc chúng ta không có nhà cố ý bắt nạt con bé, vậy mà chúng ta còn tưởng con quan tâm con bé cơ đấy."
" Nói con chăm sóc cho con bé mà con làm chuyện gì đây?"
" Không muốn cưới người ta sao còn làm ra chuyện mất mặt như vậy được."
" Chú, dì… thật ra là…" Mắt thấy Mạc Thiên Vũ bị mắng dồn dập, Mộc Uyển Đình lên tiếng muốn giải thích nhưng cô còn chưa nói hết câu đã bị Mạc Thiên Nhược cắt lời.
" Uyển Đình, con không phải sợ nó, chú dì sẽ làm chủ mọi chuyện cho con."
Mạc Thiên Vũ nghe mắng một tràng dài nhưng ánh mắt lại không giấu được ý cười, anh chậm rãi nói.
" Con có thể giải thích, bố mẹ nghe con nói được không?"
Anh nhìn hai người lớn ngồi đối diện rồi lại nắm tay Mộc Uyển Đình tiếp tục nói.
" Thật ra con với Lâm Lam chỉ là bạn bè. Người con yêu là em ấy, người con muốn kết hôn cũng là em ấy."
" Lúc bố mẹ đi du lịch chúng con đã đăng kí kết hôn, vốn định tối nay sẽ nói chuyện này với bố mẹ."
Mạc Thiên Nhược nghe xong liền cảm thấy mờ mịt. Rõ ràng lúc trước con trai ông kịch liệt phản đối những việc ông đã sắp đặt trước. Mộc Uyển Đình mới đây thôi cũng nói đã có bạn trai. Từ bao giờ mà hai đứa lại ở chung một chỗ, còn có đã đăng kí kết hôn, có phải từ giờ nên ít đi du lich lại không nhỉ, Mạc Thiên Nhược bán tín bán nghi hỏi: " Có thật như vậy."
Sau khi nhận được lời xác nhận của Mạc Thiên Vũ, tảng đá trong lòng Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân như được gỡ bỏ. Bao nhiêu năm nay họ vẫn luôn lo lắng cho hôn nhân của Mộc Uyển Đình nhưng cũng lại không lỡ ép hai đứa trẻ. Bây giờ thì hai đứa trẻ lại tự nguyện đến với nhau, đây chính là có thể gả chồng cho Mộc Uyển Đình mà không lo cô phải đi làm dâu nhà khác sẽ chịu thiệt thòi.
" Chú, dì… Con xin lỗi, lẽ ra con nên nói chuyện này với hai người sớm hơn."
Đào Diệp Vân làm ra vẻ như trách mắng: " Anh xem con bé kìa, đã kết hôn cùng Thiên Vũ rồi còn gọi chúng ta là chú dì mà được sao?"
Nói xong bà lại quay sang nhìn Mộc Uyển Đình: “Từ nay con phải gọi chúng ta là bố mẹ mới đúng. Nào gọi thử đi.”
Dưới ánh mắt khích lệ của Mạc Thiên Vũ, Mộc Uyển Đình lấy hết can đảm cuối cùng cũng gọi được một tiếng: " Bố, mẹ."
Hai đứa trẻ kết hôn là chuyện đến bất ngờ nhưng lại đúng như mong đợi trong lòng, cả Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược đều gật đầu hài lòng. Đào Diệp Vân nói:
" Đúng là chỉ có Uyển Đình mới chịu được cái tính khó ưa của Thiên Vũ."
" Cũng đăng kí kết hôn rồi, tháng sau hai đứa tổ chức hôn lễ đi."