Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 76: Em mang thai rồi




Mấy ngày sau đó Mạc Thiên Vũ đều dành nửa ngày giải quyết công việc của Thiên Mạc, nửa ngày chạy tới Diamond Đình Vũ giúp đỡ Mộc Uyển Đình tiếp quản công việc. Nếu mang ra so sánh với lúc trước dạy cô học bài thì thời điểm này cô tiếp thu nhanh hơn rất nhiều. Dường như vượt ngoài mong đợi, anh xoa đầu cô khích lệ.

" Tốt lắm, với tốc độ này chỉ nửa năm là em có thể làm việc độc lập mà không cần tới anh."

Bữa tối hôm đó, Đào Diệp Vân vừa bưng khay cá hấp ra vừa nói.

" Uyển Đình thích ăn cá nhất, tối nay dì đặc biệt làm cá hấp cho con đấy. "

Nghe có cá hấp vẻ mặt Mộc Uyển Đình đầy mong chờ. Tới khi Đào Diệp Vân đặt khay cá lên bàn, mùi vị xộc lên mũi ngay lập tức đã khiến cô khó chịu, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, vẻ mong chờ cứ vậy không cánh mà bay.

Phía đối diện, Đào Diệp Vân vừa ngồi xuống vừa không quên liếc nhìn Mạc Thiên Vũ.

" Bảo con ở nhà chăm sóc con bé, vậy mà chúng ta mới đi được mấy hôm con bé đã xanh xao thế này."

Mạc Thiên Vũ vừa cầm đũa lên muốn gắp thức ăn đột nhiên cảm thấy mình ngồi không cũng trúng đạn, sao có thể là không chăm sóc cho cô, ai hiểu nỗi khổ này của anh cơ chứ. Sau một giây ngơ ngác, Mạc Thiên Vũ nhanh tay gỡ một miếng cá đặt vào bát cho Mộc Uyển Đình để tránh cái nhìn thân thiện từ Đào Diệp Vân.

" Cá của em đây. Mau thưởng thức tay nghề của mẹ đi."

Từ nhỏ tới lớn, cá hấp đúng là món ăn cô thích nhất nhưng không hiểu sao giờ phút này nhìn miếng cá trong bát cô lại không cảm nhận được vị gác của mình, cô muốn nói gì đó nhưng vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt mong chờ của ba người bên cạnh vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng đưa miếng cá lên miệng.

Mùi cá hấp thơm ngon hôm nào giờ chỉ còn là trong tưởng tượng, cảm nhận của cô lúc này chính là vừa nuốt xuống một thứ gì đó thật khó thả bằng lời. Nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc là vẫn không nhịn nổi, Mộc Uyển Đình bưng tay lên miệng vội rời khỏi bàn ăn.

Đã không biết là lần thứ bao nhiêu cô như vậy rồi, Mạc Thiên Vũ lo lắng bật dậy bước theo cô.

Tới khi trở lại bàn ăn, sắc mặt Mộc Uyển Đình giống như vừa trải qua sự dày vò khủng khiếp. Mạc Thiên Vũ lấy cho cô một cốc nước ấm, cau mày bất mãn nói.

" Đã bảo em tới bệnh viện kiểm tra còn không chịu."

Mộc Uyển Đình nuốt xuống một ngụm nước rồi mới chậm chạp lên tiếng.

" Không sao, chắc là do rối loạn tiêu hóa với cả mấy ngày hôm nay công việc hơi nhiều nên có chút mệt."

Lần này Mạc Thiên Vũ chưa kịp nói Mạc Thiên Nhược đã lên tiếng.

" Vẫn là nên đi kiểm tra một chút cho an tâm."

Đào Diệp Vân cũng lo lắng hỏi.

" Con bị như vậy bao lâu rồi."

Đào Diệp Vân là bạn học cùng khoa của bố cô, nghĩa là bà ấy có kiến thức y khoa, vì vậy Mộc Uyển Đình cũng thoải mái trả lời.

" Khoảng một tuần rồi, con thấy đói nhưng không muốn ăn, ăn vào thường sẽ bị nôn ra hết. Như vậy có phải là rối loạn tiêu hóa rồi không, lúc nhỏ cũng có mấy lần con không cảm nhận được vị giác, chỉ là cố ăn vào cũng sẽ không bị nôn ra như bây giờ."

Nghe Mộc Uyển Đình nói vậy Đào Diệp Vân dùng ánh mắt của người từng trải nhìn cô đánh giá, đắn đo một hồi vẫn quyết định hỏi.

" Dạo này mối quan hệ của con và cậu bạn trai kia thế nào rồi?"

Rõ ràng là đang kể bệnh không hiểu sao đột nhiên Đào Diệp Vân lại nói tới chuyện này, Mộc Uyển Đình hơi chột dạ nhìn sang Mạc Thiên Vũ.

" Dạ… Vẫn tốt ạ."

" Sáng mai con nghỉ làm một buổi, dì đưa con tới bệnh viện kiểm tra một chút cho an tâm nha."

" Không cần đâu, mai con rảnh, con đưa em ấy đi."

Cả Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược cùng cảm thấy Mạc Thiên Vũ có chút kì quái nhưng sau lại nghĩ hai người họ trước giờ vẫn luôn thân thiết nên cũng chẳng nghĩ nhiều mà chỉ nói một tiếng “Được”

Ngày hôm sau dưới ánh mắt nghiêm khắc của Mạc Thiên Vũ, Mộc Uyển Đình chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh bước vào bệnh viện.

Mạc Thiên Vũ ngồi trên ghế chờ, đợi nửa ngày mới thấy Mộc Uyển Đình ngẩn ngơ bước ra, anh cho rằng cô mắc bệnh gì đó, lo lắng bước đến lấy kết quả trong tay cô đọc. Đọc xong lại kích động tới mức ôm cô thật chặt như muốn khảm cô vào lồng ngực mình.

" Em mang thai rồi, chúng ta có con rồi." Trong sảnh lớn bệnh viện bao nhiêu người đang nhìn, Mạc Thiên Vũ không ngại phô ra sự vui mừng, còn vì phấn khích mà tiếp tục cao giọng.

" Tên Từ Hướng Viên đó hôm qua còn dám nói anh làm việc không hiệu quả, hại anh suýt chút nữa cũng cho rằng như vậy."

Thật không nghĩ tới một đại luật sư tiếng tăm lẫy lừng cùng một vị chủ tịch uy nghiêm lãnh đạm lại có thể mang chuyện này ra nói cùng nhau. Mộc Uyển Đình không nhịn được cười, tựa đầu trên vai anh,

" Anh vui như vậy sao?"

" Đương nhiên, được thăng chức cùng người mình yêu sao có thể không vui".