Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 65: Đừng coi thường anh




Trước giờ tính cách lạnh lùng như ngấm vào trong xương cốt của Mạc Thiên Vũ, anh đối với người lạ luôn là sự thờ ơ, lãnh đạm nhưng lúc này ánh mắt nhìn đồng nghiệp của Mộc Uyển Đình lại ôn hòa, thân thiện cũng không khách khí mà cất lời chào hỏi.

" Xin chào."

" Sếp Mạc hôm nay lại tới đón em gái nữa sao? Xem ra quan hệ của hai người rất tốt nhỉ? "

Mạc Thiên Vũ nhận ra người vừa nói chính là người ở quán bar lần trước đã sống chết không cho anh mang Mộc Uyển Đình đi. Nghe giọng điệu của cô ấy chắc hẳn là đã xem qua tin tức trên mạng. Mà cũng phải thôi, những người làm công việc truyền thông như bọn họ có tin tức nào có thể lọt qua tầm mắt huống hồ những tin tức ấy như phủ kín mạng xã hội.

Anh liếc nhìn Mộc Uyển Đình một cái rồi nói.

" Không đón em gái, hôm nay tôi tới đón bạn gái."

Mấy người bên cạnh Mộc Uyển Đình đều đang nhìn nhau khó hiểu “Đón bạn gái thì tới đây làm gì? Bọn họ đâu có giữ Lâm Lam.”

Còn Mộc Uyển Đình lúc này đã bị dọa tới bước không nổi, cô nhíu mày nhìn anh, ý muốn bảo anh đừng nói ra chuyện của bọn họ. Vậy nhưng Mạc Thiên Vũ đối với thái độ năn nỉ của Mộc Uyển Đình lại giả câm, giả điếc, mắt không thấy, tai không nghe cứ vậy mà đi tới trước mặt cô, đón lấy túi xách trong tay cô đeo lên vai mình một cách hết sức tự nhiên, còn không quên quay sang giải thích cho đồng nghiệp của cô nghe: “Tới đón Uyển Đình, Cô ấy là bạn gái của tôi”

" Trời, có phải tôi đã nghe nhầm gì đó không? Anh ta vừa nói cái gì vậy?"

" Uyển Đình, không phải hôm đó cô nói anh ta là một người anh trong nhà của cô sao?"

" Sếp Mạc, chuyện này thú vị thật đấy."

" Tôi nghe người ta nói Lâm Lam là bạn gái anh kia mà."

Ngay trước sảnh lớn mà mỗi người một câu, sợ rằng sự ồn ào này sẽ thu hút không ít ánh nhìn của người khác. Mộc Uyển Đình còn đang không biết phải làm sao lại nghe được Mạc Thiên Vũ nói với mấy người kia.

" Tôi nói cô ấy là bạn gái của tôi, đừng nghe báo chí nói bừa."

" Chúng tôi có việc cần đi trước, tạm biệt mọi người."

Cứ như vậy Mộc Uyển Đình được anh đưa đi trước bao cặp mặt tròn dẹt. Ra tới xe cô mới không cam lòng mà hỏi anh.

" Anh sao lại nói với họ như vậy?"

Mạc Thiên Vũ: " Không nói như vậy thì nên nói như thế nào? Hay là lần sau tới đón em, anh sẽ sửa lại, bảo với các cô ấy em là vị hôn thê của anh."

Mộc Uyển Đình: “…”

" Sao thế, làm bạn gái anh sẽ khiến em xấu hổ à?"

Mộc Uyển Đình: " Em…"

Mạc Thiên Vũ nhìn cô, giọng nói trở nên nghiêm túc: " Em thấy không, người ta đang nói vị hôn phu của em đang hẹn hò với người con gái khác đấy."

" Nghe vậy tất nhiên anh phải thanh minh cho mình rồi, sao có thể để người ta nói bừa như vậy được chứ."

Lần trước chính vì chuyện tin đồn giữa anh và Lâm Lam đã khiến cô hiểu lầm anh, đương nhiên anh không thể đi vào vết xe đổ lần đó.

Hơn nữa có ai muốn thấy người mình yêu trở thành người yêu của người khác, chuyện này tối qua anh đã được trải qua, cực kì không vui. Với tính cách của cô, sẽ không chạy đến trước mặt anh mà nháo loạn nhưng chắc chắn trong lòng không dễ chịu gì. Mà anh thì không chịu được chuyện cô không vui.

Anh có thể công khai với báo chí, nói cô là bạn gái của anh. Nhưng hiện tại anh đã là chủ tịch của Thiên Mạc, chuyện này đối với anh sẽ không ảnh hưởng gì nhưng sợ rằng sẽ làm đảo loạn cuộc sống hằng ngày của cô.

Nghĩ tới nghĩ lui anh chọn công khai sự thật với đồng nghiệp của cô. Dù sao bọn họ cũng làm việc cùng nhau cả ngày. Bên tai cô bớt đi vài cái miệng bàn tán cũng sẽ đỡ phiền lòng cho cô.

Mộc Uyển Đình mím môi một lúc sau mới nhẹ giọng: " Em nghĩ là chị ấy rất thích anh. Thật ra chị ấy cũng rất tốt, xinh đẹp lại có tiền đồ?"

" Hai người cũng có thể xem là thanh mai trúc mã."

Mạc Thiên Vũ khẽ cười, ai nói cô không bận tâm tới mấy tin tức này. Phía sau khuôn mặt bình tĩnh là cả một nội tâm đang dậy sóng. Anh đưa tay ra cốc nhẹ lên trán cô.

" Ai là thanh mai trúc mã với cô ấy. Anh gặp em trước, sau đó mới gặp cô ấy. Học cùng nhau chưa đến một năm học. Thanh mai với trúc mã ở đâu ra."

" Xinh đẹp hay tiền đồ cũng là chuyện riêng của cô ấy. Anh không muốn quan tâm"

" Được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa. Bố mẹ đi du lịch không có nhà, dì Trần cũng xin nghỉ phép ít ngày. Sắp tới chúng ta sẽ phải tự lực cánh sinh."

" Qua siêu thị mua ít đồ, tối nay anh nấu cơm cho em ăn."

Anh chỉ nói mấy câu đơn giản nhưng lại mang ý nghĩa chữa lành vô cùng lớn. Trong nháy mắt, trái tim như được vuốt ve. Cô vui vẻ nói.

" Anh biết nấu cơm sao, có chắc sẽ ăn được không ạ?"

" Đừng coi thường anh. Ăn được hay không tối nay em sẽ biết."