Sau khi từ siêu thị về, Mạc Thiên Vũ bắt đầu bận rộn trong bếp, Mộc Uyển Đình vừa phụ giúp vừa nói chuyện cùng anh. Căn biệt thự rộng lớn chỉ có hai người nhưng tiếng cười lại rộn ràng, vang vọng khắp nơi.
Bữa tối rất nhanh đã nấu xong. Vì có hai người nên Mạc Thiên Vũ chỉ nấu hai món mặn, một món canh. Số lượng không được tính là nhiều nhưng nhìn đồ ăn trên bàn đều đã hết, anh có chút kiêu ngạo hỏi cô.
" Thế nào, em tin anh chưa?"
Thấy Mộc Uyển Đình vẫn ngơ ngác chưa hiểu mình muốn nói gì mạc Thiên Vũ lại nhướn mày nhìn lên chỗ bát đĩa trống trơn trên bàn đầy tự hào.
" Đúng là đồ ăn rất ngon. Anh không làm đầu bếp thì đúng là thiệt hại lớn cho ngành ẩm thực." Mộc Uyển Đình nói xong cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ăn cơm xong Mộc Uyển Đình trở về phòng tắm gội rồi sửa lại bản thiết kế, có vẻ như mỗi mẫu thiết kế của cô đều rất được công ty coi trọng. Mặc dù cô không phải nhân viên chính thức nhưng vẫn nhận được rất nhiều dự án từ công ty.
Miệt mài một hồi, Mộc Uyển Đình nhìn lại bản thiết kế một lượt, khóe môi trưng lên nụ cười hài lòng sau đó cẩn thận cất vào tập tài liệu.
Vừa đứng lên muốn đóng cửa đi ngủ lại thấy Mạc Thiên Vũ bước vào.
Nhìn mái tóc ướt rủ xuống mặt của Mạc Thiên Vũ, hẳn là anh vừa mới tắm gội xong, cô nhíu mày.
" Về phòng từ bao giờ rồi, sao giờ anh mới tắm gội."
Mạc Thiên Vũ không trực tiếp trả lời cô mà đi tới chiếc giường rộng lớn giữa phòng thoải mái ngồi xuống: " Em sấy tóc cho anh đi."
Thấy cô vẫn đứng im nhìn mình anh lại nói tiếp. " Nhanh đi, máy sấy bên phòng anh bị hỏng rồi."
" Hỏng đúng lúc thế ạ" Nhìn bộ dáng không mấy nghiêm túc kia, Mộc Uyển Đình không khỏi phản bác một câu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy máy sấy tóc cho anh.
" Em biết anh vừa nói chuyện với ai không?"
“Với ai ạ”?
" Là dì Vân với chú Nhược của em đó. Em đoán xem họ nói gì với anh."
" Em nghĩ chú dì hỏi thăm chuyện trong công ty."
Mạc Thiên Vũ ngước mắt nhìn cô rồi lại lắc đầu: " Không đâu, chuyện trong công ty một chữ họ cũng không nhắc tới."
Mạc Thiên Vũ bản tính tự lập, cũng đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nếu nói lo lắng cho anh ở nhà chắc chắn là không phải. Hai vợ chồng họ tuổi đã ngoài năm mươi nhưng tình cảm vẫn khăng khít mặn nồng, bao nhiêu năm nay mới có thể nghỉ ngơi, tận hưởng thời gian bên nhau chắc chắn cũng sẽ không gọi điện về nếu không phải chuyện quan trọng. Mối bận tâm của họ chỉ có công ty, mà chuyện công ty lại không nhắc tới vậy thì có thể là chuyện gì chứ. Mộc Uyển Đình nghĩ tới nghĩ lui cuối cũng vẫn trưng lên vẻ mặt mờ mịt hỏi lại.
" Vậy thì là chuyện gì"?
" Bố mẹ đã xem được tin tức trên mạng, chính là nói về nó."
" Bố mẹ nói anh thật không có mắt nhìn người. Em tốt như vậy mà không nhận ra lại đi chọn Lâm Lam. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, bố mẹ cũng không muốn ép anh nữa, nếu anh vẫn cương quyết chọn Lâm Lam bố mẹ cũng sẽ tôn trọng ý kiến của anh. Đợi bố mẹ du lịch về sẽ tìm cho em vài người phù hợp, không để cho em chịu thiệt thòi."
" Vậy anh đã nói thế nào?"
Nhìn cái dáng vẻ mong chờ của cô, anh không nhịn được mà đưa tay nhéo lên khuôn mặt mềm như nước.
" Anh có thể nói được gì? Em đã không muốn nói ra quan hệ của chúng ta thì anh biết nói như thế nào được chứ."
“Nhưng mà khi về bố mẹ thật sự sẽ đưa em đi xem mắt. Anh thật muốn biết biểu cảm của họ như thế nào sau khi biết mình đang tìm bạn trai cho con dâu.”
Dường như Mạc Thiên Vũ cũng cảm thấy thú vị với chính suy nghĩ của mình, khóe môi không khỏi trưng lên nụ cười khoái trí.
Còn Mộc Uyển Đình lại bị hai chữ “Con dâu” làm cho xấu hổ tới đỏ bừng hai má. Cô buông máy sấy trong tay, đập nhẹ lên vai anh một cái. " Anh thật là…"
Đột nhiên bị đánh khiến cho Mạc Thiên Vũ giật mình: " Anh làm sao?"
" Chuyện này cũng có thể mang ra đùa. Suy nghĩ không đứng đắn." Mộc Uyển Đình vừa nói vừa lườm anh một cái sắc lẹm.
Sau khi đón nhận cái nhìn không thiện cảm của cô, anh cũng không chịu yếu thế. Dùng một lực kéo cô ôm vào lòng, hôn lên trán, lên má, lại hôn lên môi cô.
" Không đứng đắn sao, thế nào là không đứng đắn. Là thế này, thế này, hay thế này".
Mộc Uyển Đình bị kéo bất ngờ, không hề phòng bị cứ như vậy mà ngã nhào vào anh, tới khi phản ứng lại thì trên mặt cô chỉ toàn là hôn, là hôn và hôn. Cô trừng mắt nhìn anh thêm một cái, kết quả lại nghe được anh nói:
" Trả nợ cho anh đi."
" Được thôi, trả nợ thì trả nợ". Mỗi lần anh đòi nợ đều là hôn cô, Mộc Uyển Đình nghĩ lần này cũng không ngoại lệ, vì vậy vòng tay lên cổ anh, từ từ hướng đến môi anh hôn nhẹ một cái.
" Hết nợ nhé."
" Chưa hết được đâu." Anh nói xong cũng không cho cô cơ hội phản kháng, trực tiếp cúi xuống hoàn thiện nụ hôn còn dang dở.