Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 58: Mình hẹn hò nhé




Nhìn Mộc Uyển Đình đứng ngây ngốc mãi Mạc Thiên Vũ có chút sốt ruột, vẫn là lo lắng cô sẽ vì Triệu Đan Kiều mà từ chối anh.

" Anh có thể cạnh tranh công bằng với Triệu Đan Kiều."

Thần trí trên mây của Mộc Uyển Đình như được kéo về. Lại nhắc đến người đang ở tân chân trời nữa rồi. Cô nhíu mày khó hiểu.

" Chuyện này liên quan gì đến anh ấy."

" Không phải em rất thích anh ta sao?" Mạc Thiên Vũ tỏ vẻ trào phúng, nghiến răng nghiến lợi mà rít lên từng tiếng qua kẽ răng.

" Không phải… Em không có thích anh ấy."

" Thật không?" Mạc Thiên Vũ vừa nói vừa cúi xuống, ghé sát mặt cô dò hỏi.

Mộc Uyển Đình bị nhìn tới đỏ bừng hai bên má, cuối cùng thành thật nói: " Em cho rằng anh không thích em, nhưng em lại không thể ngừng nhớ anh vì vậy đã nghĩ đợi anh kết hôn với chị Lâm Lam rồi, em sẽ thử yêu đương cùng anh ấy. Như vậy sẽ không còn nhớ tới anh."

Mạc Thiên Vũ áp tay lên má cô xoa xoa, trong mắt tỏ ra ý cười: " Vậy đừng thử nữa, không cho phép em thử, anh sẽ không kết hôn với Lâm Lam."

" Chúng ta hẹn hò nhé."

Lần này Mộc Uyển Đình không hề do dự, vừa nghe anh nói xong liền gật đầu đồng ý.

Cuối cùng Mạc Thiên Vũ cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhàng. Nhiều năm nay anh luôn cho rằng cô đã có người mình thích, vì điều này mà cảm thấy chán nản, không muốn đối mặt, tới học xong cũng không muốn về nước. Chỉ là anh chưa từng nghĩ tới, tự mình đã đào hố chôn thân, tự tay đẩy cô xa tầm với của của mình.

Năm đó cô còn rất nhỏ, hoàn cảnh cũng rất đáng thương, anh chỉ nghĩ sẽ che chở cho cô một chút để cô không cảm thấy cô đơn trên cái thế giới rộng lớn này. Rồi cũng chẳng biết từ khi nào bảo vệ cô lại trở thành bản năng trong lòng anh. Nếu cô không vui anh cũng sẽ cảm thấy không vui. Chỉ cần cô nở một nụ cười, trong lòng anh cũng rộn ràng như pháo tết.

Trong màn đêm tĩnh lặng, không còn cảm giác ngột ngạt, không còn sự đè nén, chỉ còn những lời quan tâm, hóa giải khúc mắc.

Thật lâu, thật lâu sau, khi Mạc Thiên Vũ đã về phòng. Mộc Uyển Đình vẫn không thể ngủ. Một buổi tối ngắn ngủi nhưng lại diễn ra quá nhiều chuyện, hệt như một giấc mơ ngọt ngào khiến cho cô đắm chìm trong hạnh phúc.

Sáng hôm sau, Mộc Uyển Đình vừa ra khỏi phòng đã thấy Mạc Thiên Vũ đứng phía cầu thang.

Trên người mang tây trang lịch lãm, tay khoanh trước ngực, tựa lưng trên tường, phong thái ung dung. " Chào buổi sáng."

" Anh, sao anh lại đứng đây?"

Mạc Thiên Vũ cong môi cười, nụ cười đẹp tới muốn hút hồn người đối diện.

" Đợi bạn gái xuống ăn sáng."

Mộc Uyển Đình bĩu môi: " Đi một đoạn cầu thang, em sẽ không bị lạc."

Mạc Thiên Vũ: “Nhưng anh sợ lạc thì phải làm sao?”

" Vậy em sẽ miễn cưỡng mà đưa anh đi cùng." Mộc Uyển Đình nói xong mang dáng vẻ của người chiến thắng, vui vẻ đi về phía cầu thang. Thời điểm cô đi tới, người đang nhàn nhã tựa lưng trên tường lại đột nhiên vươn tay kéo cô vào lòng.

Mộc Uyển Đình bị kéo bất ngờ, không có phòng bị cứ như vậy mà ngã nhào vào lồng ngực anh.

“Không phải nói xuống ăn sáng sao, tự nhiên lại ôm cô vào lòng làm gì, nếu để người lớn thấy được cảnh này biết phải làm sao?” Suy nghĩ ngổn ngang ngay lập tức bủa vây trong tâm trí Mộc Uyển Đình.

" Không cần hoảng hốt như vậy" Mạc Thiên Vũ nghiêng người, cúi xuống nhìn, đúng là người trong lòng đang hoảng hốt, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn ngó xung quanh như đang cảnh giác.

" Em…" Mộc Uyển Đình chống hai tay trước ngực anh, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng lời nói lại không ủng hộ cô.

Vốn chỉ định trêu đùa cô một chút nhưng lúc này lại không kìm lòng được trước bộ dáng ngây ngốc của cô. Trong đầu những ý vị xấu xa được hình thành, Mạc Thiên Vũ bất chợt cúi đầu, ở trên môi cô mà mút một ngụm.

Ôn nhu, triền miên, không một tiếng động.

Người trong lòng run rẩy nhưng Mạc Thiên Vũ vẫn không có ý định buông tha cho cô. Anh tách môi cô ra, từng chút, từng chút một mà chiếm giữ. Đôi mắt như phủ sương mù, mộng mị, mờ ảo. Bàn tay gắt gao ôm cô siết chặt trong lòng. Tựa hồ như muốn đem cô khảm lên chính cơ thể của mình.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt cô, dường như cô không còn khống chế được chính bản thân mình, cả người mềm nhũn, sắp đứng không vững.

Đúng lúc này, tiếng nói của Đào Diệp Vân từ dưới phòng ăn vọng lên: " Để em lên gọi Uyển Đình và Thiên Vũ xuống cùng ăn sáng."

Lời vừa truyền tới khiến cho Mộc Uyển Đình kinh sợ tới đổ mồ hôi lạnh.

Cảm nhận được sự thay đổi của người trong lòng, lúc này Mạc Thiên Vũ mới mở lòng tốt buông tha cho cô.

Nhịp tim vẫn còn đang nháo loạn, Mộc Uyển Đình dùng ánh mắt như cầu xin Mạc Thiên Vũ giúp cô lần này.

Mạc Thiên Vũ nhướng mày, đưa tay vân vê bờ môi ửng đỏ của cô: " Anh là thương nhân, không làm việc không có lợi ích."

“Anh…” Giọng nói như nũng nịu, như van nài khiến cho Mạc Thiên Vũ vô cùng hưởng thụ, khóe môi kẽ nhếch lên: “Cho em nợ, tính lãi cao.”

Nói rồi anh buông tay, để cô đứng lại sau lưng, một mình bước xuống cầu thang.