Ăn sáng xong, Mộc Uyển Đình ngồi chung xe cùng Mạc Thiên Vũ tới chỗ làm, trước khi cô xuống xe anh còn không quên đòi khoản nợ lúc sáng. Đúng như anh nói, " tính lãi cao" cao lên tận trời xanh. Nợ mới, nợ cũ, nợ lãi đã triệt để vắt kiệt tinh lực của Mộc Uyển Đình vậy mà Mạc Thiên Vũ vẫn cảm thấy chưa đủ thoả mãn. Nhìn cô gái xụi lơ trong lòng anh mới miễn cưỡng buông ra mấy từ “tạm tha cho em.” Sau chuyện này, rốt cuộc Mộc Uyển Đình cũng hiểu thế nào gọi là tư bản. Cũng từ lần đó cô không còn dám đắc tội với anh.
Sau khi hội thi thiết kế trang sức tuyên bố kết quả, điện thoại của Mộc Uyển Đình dường như đã phải hoạt động hết công suất, đều là từ các công ty hoạt động trong lĩnh vực trang sức đá quý gọi tới muốn hợp tác cùng cô. Anna bỗng nhiên trở thành cái tên được săn đón hàng đầu trong ngành thiết kế trang sức.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô quyết định chọn Diamond Đình Vũ. Công ty này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì tuyệt đối không nhỏ và điều quan trọng nhất chính là họ có thể chấp nhận để cô làm việc tự do, không có quy định về mặt thời gian, chỉ cần hoàn thành công việc đúng tiến độ. Một cơ hội quá thuận lợi để cô có thể làm cùng lúc hai công việc.
Thời gian từng chút, từng chút một qua đi, chẳng mấy lúc đã cận kề năm mới.
Vì Mộc Uyển Đình muốn xem pháo hoa nên sau bữa cơm tất niên Mạc Thiên Vũ đưa cô tới nhà hàng sân thượng của tòa nhà cao nhất thành phố.
Không hổ danh là chốn tiêu tiền của nhân gian, nơi này được trang trí rất nhiều đèn lồng đỏ, đèn lồng cũng rất đặc biệt. Nói là nhà hàng sân thượng nhưng không hề ồn ào, hỗn loạn, trái lại nơi này có chút im ả, vang vọng bên tai đều là tiếng đàn cầm du dương như nước chảy, êm đềm, dịu nhẹ. Các bàn được ngăn cách nhau bởi kính thủy tinh cao cấp xanh lấp lánh, vừa có không gian riêng tư vừa có không gian mở cho khách thưởng cảnh.
Vừa tới nơi Mộc Uyển Đình đã bị không gian nơi này làm cho choáng ngợp. Cô phấn khích chạy tới bên lan can nhìn ngắm. Phía bên ngoài lan can, một khoảng ban cộng rộng được trồng rất nhiều hoa. Trong làn gió đêm, hương hoa ngào ngạt nô đùa bên cánh mũi, cô hít một hơi rồi lại phóng tầm mắt xa hơn.
Đêm giao thừa dường như mọi thứ đều lung linh hơn, sáng chói hơn khiến cho biển sao đêm càng thêm phần lấp lánh.
" Đẹp quá" Mộc Uyển Đình phấn khích thốt lên.
Mạc Thiên Vũ đi tới đứng phía sau, vòng tay qua eo ôm lấy cô gái đang cười rạng rỡ: “Đẹp tới quên cả anh luôn sao?”
Nghĩ lại từ khi bước chân vào nhà hàng cô như khám phá được vùng đất mới, hết nhìn ngó xung quanh rồi lại một đường chạy thẳng tới đây thưởng cảnh, đúng là đã không chú ý tới anh. Có chút áy náy, cô khẽ tựa vào lồng ngực anh nũng nịu: " Đâu có, chẳng phải vẫn đang trong vòng tay anh đấy thôi."
Mạc Thiên Vũ đưa tay nhéo lên khuôn mặt mềm như nước tỏ vẻ đầu hàng. Từ nhỏ anh đã được rèn tính tự lập vì vậy dù là chuyện gì cũng có thể điềm tĩnh, nhẫn nại để giải quyết vấn đề ổn thỏa nhất. Nhưng khoảng thời gian này anh lại nhận ra, anh đối với Mộc Uyển Đình sự điềm tĩnh hay nhẫn nại gì đó đều bằng không.
Đôi khi là một nụ cười rạng rỡ, một cái cau mày hay một tiếng gọi “anh” quen thuộc của cô cũng làm cho anh dao động. Ngay như lúc này, vốn muốn trách cô một câu rồi lại bị sự nũng nịu của cô làm cho trái tim trở nên mềm nhũn.
Lúc này bên tai vang lên bản nhạc chúc mừng năm mới thay cho tiếng đàn dương cầm du dương, trên bầu trời những chùm hoa đủ loại màu sắc, sáng lấp lánh đua nhau nở rộ.
Mộc Uyển Đình kích động chỉ tay lên cao: " Anh xem, pháo hoa đẹp quá."
Cả bầu trời đêm trong nháy mắt liền trở lên bừng sáng, từng chùm pháo hoa lên cao tỏa ra những tia sáng lấp lánh rồi lại cùng hòa mình vào màm đêm. Mộc Uyển Đình như đứa trẻ reo hò cùng sự náo nhiệt của thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và và năm mới.
Mạc Thiên Vũ nhìn cô vui vẻ, khóe môi cũng khẽ cong lên. Anh tựa cằm trên vai cô thì thầm: " Sang năm một nhà ba người chúng ta sẽ cùng đi ngắm pháo hoa được không?"
" Được" Mộc Uyển Đình vẫn còn hân hoan trong niềm vui sướng, vừa nghe anh hỏi đã gật đầu đồng ý, tới khi hiểu được ý tứ trong lời nói của của anh thì đã không còn cơ hội phản kháng.
Mạc Thiên Vũ nheo mắt nhìn cô cười, tới lúc này cũng không còn tâm trạng nói chuyện. Anh xoay người cô lại nhẹ nhàng cúi xuống hôn.
Ban đầu Mộc Uyển Đình nghĩ chỉ là một nụ hôn nhẹ, dẫu sao ở đây cũng có không ít người cùng tới ngắm pháo hoa nhưng hôn rồi lại hôn, hơi thở cực nóng của Mạc Thiên Vũ phả ra đã cho cô biết cô đang nghĩ sai.
Mộc Uyển Đình hơi run, đưa mắt đảo xung quanh: " Anh… đừng…"
Mạc Thiên Vũ lại chẳng bận tâm, xem như không có chuyện gì, nhân cơ hội cô mở miệng nói mà xông vào vùng đất của cô.