Mạc Thiên Vũ nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
" Nhưng gì nữa, sao không nói tiếp đi?"
Nếu để anh nghe được mấy lời đó, dù cô có đào hố chôn vùi tất cả cũng không khỏi mất mặt. Mộc Uyển Đình bị chính suy nghĩ kì quái của mình hù doạ, vội cười cười che giấu: " Không có gì. Nói tóm lại anh chính là mẫu đàn ông được tất cả các cô gái yêu thích. "
Mạc Thiên Vũ nâng mắt nhìn cô: " Thật không?"
"Đương nhiên là thật " Mộc Uyển Đình nói xong vẫn sợ anh không tin lại nói tiếp: “Từ khi đi học đã vậy rồi anh không thấy sao?”
Mạc Thiên Vũ đứng lên đối diện với tầm mắt cô, lắc đầu phủ nhận: " Không thấy, em nói là tất cả nhưng sao lại không có em?"
" Sao em không thích anh?"
Mộc Uyển Đình không tìm được một chút hư tình giả ý nào trong lời nói hay ánh mắt anh, trước mặt cô chỉ là người đàn ông đang mang dáng vẻ đợi chờ chân thành. Chân thành tới mức lí trí của cô cũng không còn muốn phản kháng, phó mặc tất cả cho trái tim. Hay là cứ bỏ mặc tất cả đi, giờ phút này cô chỉ muốn một lần được vì chính mình.
Một khoảng im lặng kéo dài. Rất lâu, rất lâu sau Mạc Thiên Vũ nghe được một giọng nói rất nhẹ: “Năm đó, em vừa tỉnh dậy liền nghe được tiếng ồn ào, khi xuống tới cầu thang đã nghe được anh trách chú tự ý đổi nguyện vọng học của anh, còn trách chú tự sắp xếp chuyện của chúng ta. Anh nói đó là ý muốn của chú, không phải của anh.”
Mạc Thiên Vũ nhíu mày, theo lời nói của cô mơ hồ hiện lại những hình ảnh năm đó.
Trong đêm mưa dông, lần đầu tiên trong đời anh bị bố phạt quỳ gối dưới sàn nhà chỉ vì anh không muốn theo học ngành kinh tế. Vừa tức giận vì bị đổi nguyện vọng học, vừa tức giận vì bị phạt vì vậy anh đã nói ra những bất mãn trong lòng nhưng cụ thể những lời bất mãn đó như thế nào anh cũng không còn nhớ rõ. Vì vậy lúc này không biết phải giải thích như thế nào cho cô hiểu. Anh chỉ biết lúc đó đối với anh chuyện đính ước gì đó thật là hoang đường nhưng tâm tư anh chưa bao giờ xem cô là sự chói buộc.
Có lẽ khi đó anh nổi loạn là chuyện ngoài ý muốn của nhà họ Mạc, còn chuyện ngoài ý muốn của anh chính là làm cô tỉnh giấc trong đêm mưa dông ấy. Khi đó cô mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi. Mới chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành nhưng lại bị lời nói của anh làm tổn thương. Một đứa trẻ bị tổn thương sẽ tuyệt vọng đến nhường nào. Trái tim như bị ai đó bóp chặt, Mạc Thiên Vũ nghẹn ngào: " Uyển Đình"
" Em cho rằng chính bản thân mình đã làm anh khó chịu vì vậy anh mới đi du học nhiều năm cũng không về thăm nhà. Sau này em lại thấy người ta nói anh là bạn trai của chị Lâm Lam. Nhìn hai người thật xứng đôi. Vì vậy em đã ép bản thân mình không được thích anh."
Nghe tới đây Mạc Thiên Vũ liền sửng sốt, cuống cuồng giải thích: " Anh không phải bạn trai của Lâm Lam. Có những bài báo đăng lên chỉ để kiếm lợi nhuận, em làm việc trong tòa soạn biết rõ những việc như thế này đúng không?"
Mộc Uyển Đình ủ rũ nói: " Tòa soạn của em chỉ đăng những gì là sự thật."
Mạc Thiên Vũ: “…” Thật khiến anh tức muốn nổ phổi mà. Nếu lúc này có thể moi tim ra cho cô xem, khiến cô tin anh không gạt cô, anh cũng nguyện ý.
“Em thật không hiểu, nếu anh đã không xem trọng mối quan hệ mà người lớn đã sắp xếp, trong lòng anh cũng có người khác, vậy còn nói yêu em làm gì?” Giọng nói của cô rất nhẹ, rất nhẹ nhưng lại phảng phất sự ủy khuất cùng xót xa.
Cái suy nghĩ có phần lí lẽ này của cô đã thật sự khiến cho Mạc Thiên Vũ kinh sợ. Bên trái lo, bên phải nghĩ, cuối cùng không kìm được mà vươn tay ôm cô vào lòng.
Mộc Uyển Đình muốn phản kháng, chỉ là cô càng giấy giụa, vòng tay anh càng siết chặt.
" Anh không thích Lâm Lam, chuyện đó chỉ là trùng hợp, ngày anh về nước vô tình ngồi cùng hàng ghế với cô ấy. Có lẽ ngồi máy bay quá lâu, cô ấy đã ngủ thiếp đi, tựa trên vai anh một lúc. Mấy hôm sau khi về nước anh mới xem được đoạn tin tức đó, tất cả đã được gỡ bỏ không còn một bài nào."
Thấy người trong lòng đã không còn muốn phản kháng, Mạc Thiên Vũ có chút thả lỏng, tựa cằm lên vai cô nhỏ giọng: " Anh thật sự không thể nhớ năm đó đã nói gì với bố, nhưng những gì anh nói chỉ là muốn để bố hiểu là bố đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của anh."
" Chuyện đó và chuyện đính ước của chúng ta không có liên quan gì tới nhau."
" Xin lỗi đã làm tổn thương em."
" Có thể tin tưởng anh một lần, giao trái tim này cho anh được không?"
Lượng tin tức này quá lớn khiến cho Mộc Uyển Đình khó lòng tiêu hóa kịp, cô không quá tin tưởng vào tai mình, cuối cùng theo bản năng khẽ gọi một tiếng " Anh".
Mạc Thiên Vũ buông tay, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, chậm rãi nói: " Anh yêu em?"